Chương 680: Mượn được nhờ vào năng lực
Phúc Vương
28/03/2024
Ngay lập tức.
Hàng trăm người của bảy gia tộc võ cổ đã vây quanh đấu trường, đòi Diệp Lâm phải đền mạng.
Nhìn thấy tình huống này, Diệp Lâm bật cười khinh thường.
“Vừa rồi tôi kêu các người cùng nhau lên thì các người không lên, bây giờ đánh thua rồi các người muốn hợp lực tấn công tôi sao?”
“Một đám người ngang ngược không chịu nhận thua, nếu các người muốn chiến đấu, tôi sẽ đấu với các người tới cùng!”
“Dù có hàng ngàn người đi chăng nữa!”
Nói rồi, Diệp Lâm ấn tay vào hộp kiếm, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Thấy vậy, mọi người trong thất tộc vây quanh Diệp Lâm đều không dám tấn công vì e sợ sức mạnh đáng sợ của Diệp Lâm, họ hò hét ở phía dưới khán đài, hy vọng có người đi đầu để cho mình đi theo.
“Lữ quan chú! Ông phải lấy lại công đạo cho thất tộc chúng tôi!
“Người khác thì không tính, nhưng tộc trưởng nhà họ Ninh và nhà nhà họ Yến không thể chết như vậy được! Tên nhóc này phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
Lữ Đạo Hiên gật đầu đáp: “Mọi người yên tâm, hôm nay có tôi ở đây, chắc chắn sẽ bắt tên nhóc ngông cuồng này cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng, nếu không thì họ Lữ tôi cũng sẽ không để yên đâu!
Có chủ nhà chống lưng, bảy gia tộc võ cổ càng trở nên tự tin hơn.
Sau đó, họ tiếp tục mời các võ cổ giả của tam sơn: “Hỡi những người bạn núi Thiên Sơn, Côn Lôn, Bạch Vân!”
“Tam sơn, ngũ môn và thất tộc quyết chí đồng lòng! Hôm nay thất tộc chúng tôi bị sỉ nhục, sao mọi người có thể khoanh tay đứng nhìn được?”
“Ai không biết còn tưởng rằng cổ võ chúng ta không còn ai nữa nên mới bị một tên nhóc bình thường tùy ý giẫm đạp!”
Lời còn chưa dứt, Hứa Đại Mã Bổng đã cầm vũ khí khổng lồ của mình lên và bước về phía trước.
“Nhà họ Hứa của đỉnh Ưng Chủy, núi Bạch Vân, sẵn sàng sát cánh chiến đấu với thất tộc, giết tên khốn này!”
Mọi người trong nhà họ Hứa cũng đồng loạt xông lên.
“Thiên Sơn chúng tôi cũng nguyện ý chiến đấu!”
Ngay sau đó, một số trưởng lão từ Thiên Sơn cũng bước tới.
“Côn Lôn cũng sẵn sàng!”
Cuối cùng, người của núi Côn Lôn cũng đưa ra lựa chọn của mình.
Dù sao trận chiến ngày hôm nay giữa thất tộc và Diệp Lâm đã trở thành thâm thù đại hận.
Nếu họ không tận dụng cơ hội này để loại bỏ tên nhóc họ Diệp kia, thì với độ tuổi đó, nếu để mặc cậu ta phát triển thì sớm muộn cũng sẽ trở thành một vấn đề nan giải cho giới võ cổ!
Võ cổ quyết chí đồng lòng, đối đầu với thế giới bên ngoài.
Trong phút chốc, các võ cổ giả tại hiện trường đã đạt được sự đồng thuận, chia sẻ cùng một mối hận thù.
Giờ chỉ còn lại ông cháu môn Bặc trong ngũ môn.
“Ông nội, chúng ta có lên không?”
Thiên Cơ Tử nhắm mắt lại tập trung, đúng bên cạnh quan sát: “Lên cái quái gì chứ! Ở đây nhiều cao thủ như vậy, còn cần ông cháu ta nhúng tay vào sao?”
“Vậy lần này chúng ta sẽ đặt cho bên nào đây?” Cháu trai hào hứng hỏi.
Thấy sắp có thêm một trận cược nữa, nhóm con bạc phía sau cũng tỏ ra phấn khích, chuẩn bị đặt cược.
“Đặt cái rắm!” Thiên Cơ Tử trừng mất: “Cháu nghiện cờ bạc rồi sao? Phải xem tình huống đi chứ, đều là người của mình cả, đặt cược không phải rất khó xử sao?”
Nếu đặt Diệp Lâm thắng?
Vậy nên giải thích với các đồng liêu võ cổ như thế nào đây? Xem thường họ ư?
Còn nếu đặt võ cố thắng?
Lỡ như Diệp Lâm lại thẳng thì sao?
“Ồ” Đứa cháu trai ồ một tiếng, lại lấy điện thoại di động ra: “Vậy cháu sẽ trả hết số tiền vừa mượn, lần này kiếm được bộn tiền rồi!
Không ngờ, Thiên Cơ Tử lại đập điện thoại di động của cháu trai mình xuống và mắng: “Trả cái gì mà trả? Tính đốt tiền hả?
“Tiền chúng ta mượn về được thì sao phải trả lại? Cứ để nợ đi!”
“Có cho những công ty cho vay đó mười lá gan thì bọn họ sẽ không dám đến giới cổ võ để đòi nợ!”
Người cháu trai nghe vậy thì vừa ngạc nhiên, vừa kính phục: “Đúng là ông nội có khác!”
Hàng trăm người của bảy gia tộc võ cổ đã vây quanh đấu trường, đòi Diệp Lâm phải đền mạng.
Nhìn thấy tình huống này, Diệp Lâm bật cười khinh thường.
“Vừa rồi tôi kêu các người cùng nhau lên thì các người không lên, bây giờ đánh thua rồi các người muốn hợp lực tấn công tôi sao?”
“Một đám người ngang ngược không chịu nhận thua, nếu các người muốn chiến đấu, tôi sẽ đấu với các người tới cùng!”
“Dù có hàng ngàn người đi chăng nữa!”
Nói rồi, Diệp Lâm ấn tay vào hộp kiếm, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Thấy vậy, mọi người trong thất tộc vây quanh Diệp Lâm đều không dám tấn công vì e sợ sức mạnh đáng sợ của Diệp Lâm, họ hò hét ở phía dưới khán đài, hy vọng có người đi đầu để cho mình đi theo.
“Lữ quan chú! Ông phải lấy lại công đạo cho thất tộc chúng tôi!
“Người khác thì không tính, nhưng tộc trưởng nhà họ Ninh và nhà nhà họ Yến không thể chết như vậy được! Tên nhóc này phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
Lữ Đạo Hiên gật đầu đáp: “Mọi người yên tâm, hôm nay có tôi ở đây, chắc chắn sẽ bắt tên nhóc ngông cuồng này cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng, nếu không thì họ Lữ tôi cũng sẽ không để yên đâu!
Có chủ nhà chống lưng, bảy gia tộc võ cổ càng trở nên tự tin hơn.
Sau đó, họ tiếp tục mời các võ cổ giả của tam sơn: “Hỡi những người bạn núi Thiên Sơn, Côn Lôn, Bạch Vân!”
“Tam sơn, ngũ môn và thất tộc quyết chí đồng lòng! Hôm nay thất tộc chúng tôi bị sỉ nhục, sao mọi người có thể khoanh tay đứng nhìn được?”
“Ai không biết còn tưởng rằng cổ võ chúng ta không còn ai nữa nên mới bị một tên nhóc bình thường tùy ý giẫm đạp!”
Lời còn chưa dứt, Hứa Đại Mã Bổng đã cầm vũ khí khổng lồ của mình lên và bước về phía trước.
“Nhà họ Hứa của đỉnh Ưng Chủy, núi Bạch Vân, sẵn sàng sát cánh chiến đấu với thất tộc, giết tên khốn này!”
Mọi người trong nhà họ Hứa cũng đồng loạt xông lên.
“Thiên Sơn chúng tôi cũng nguyện ý chiến đấu!”
Ngay sau đó, một số trưởng lão từ Thiên Sơn cũng bước tới.
“Côn Lôn cũng sẵn sàng!”
Cuối cùng, người của núi Côn Lôn cũng đưa ra lựa chọn của mình.
Dù sao trận chiến ngày hôm nay giữa thất tộc và Diệp Lâm đã trở thành thâm thù đại hận.
Nếu họ không tận dụng cơ hội này để loại bỏ tên nhóc họ Diệp kia, thì với độ tuổi đó, nếu để mặc cậu ta phát triển thì sớm muộn cũng sẽ trở thành một vấn đề nan giải cho giới võ cổ!
Võ cổ quyết chí đồng lòng, đối đầu với thế giới bên ngoài.
Trong phút chốc, các võ cổ giả tại hiện trường đã đạt được sự đồng thuận, chia sẻ cùng một mối hận thù.
Giờ chỉ còn lại ông cháu môn Bặc trong ngũ môn.
“Ông nội, chúng ta có lên không?”
Thiên Cơ Tử nhắm mắt lại tập trung, đúng bên cạnh quan sát: “Lên cái quái gì chứ! Ở đây nhiều cao thủ như vậy, còn cần ông cháu ta nhúng tay vào sao?”
“Vậy lần này chúng ta sẽ đặt cho bên nào đây?” Cháu trai hào hứng hỏi.
Thấy sắp có thêm một trận cược nữa, nhóm con bạc phía sau cũng tỏ ra phấn khích, chuẩn bị đặt cược.
“Đặt cái rắm!” Thiên Cơ Tử trừng mất: “Cháu nghiện cờ bạc rồi sao? Phải xem tình huống đi chứ, đều là người của mình cả, đặt cược không phải rất khó xử sao?”
Nếu đặt Diệp Lâm thắng?
Vậy nên giải thích với các đồng liêu võ cổ như thế nào đây? Xem thường họ ư?
Còn nếu đặt võ cố thắng?
Lỡ như Diệp Lâm lại thẳng thì sao?
“Ồ” Đứa cháu trai ồ một tiếng, lại lấy điện thoại di động ra: “Vậy cháu sẽ trả hết số tiền vừa mượn, lần này kiếm được bộn tiền rồi!
Không ngờ, Thiên Cơ Tử lại đập điện thoại di động của cháu trai mình xuống và mắng: “Trả cái gì mà trả? Tính đốt tiền hả?
“Tiền chúng ta mượn về được thì sao phải trả lại? Cứ để nợ đi!”
“Có cho những công ty cho vay đó mười lá gan thì bọn họ sẽ không dám đến giới cổ võ để đòi nợ!”
Người cháu trai nghe vậy thì vừa ngạc nhiên, vừa kính phục: “Đúng là ông nội có khác!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.