Chương 679: Tự tìm đường chết
Phúc Vương
28/03/2024
“Tộc trưởng?”
Mọi người trong nhà họ Ninh đều tuyệt vọng khóc lóc.
Vốn tưởng rằng tộc trưởng của bọn họ đã được cứu, nhưng không ngờ rằng cuối cùng vẫn phải chết.
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến nhà họ Ninh vừa sốc, vừa tức giận.
“Tộc trưởng nhà họ Ninh... Vẫn bị giết?”
“Làm sao có thể! Rõ ràng Lữ quan chủ đã ra tay, nhưng vẫn không cứu được sao?”
“Thằng nhóc đó rốt cuộc là thần thánh phương nào mà ngay cả Lữ quan chủ cũng không ngắn cản được?”
Mọi người trong bảy gia tộc võ cổ đều kinh hoàng, không thể tưởng tượng được lần này họ phải đối mặt với một đối thủ mạnh đến mức nào,
Đặc biệt là gia chủ nhà họ Tân, ông ta toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi không theo nhà họ Ninh và nhà nhà họ Yến lên võ đài, nếu không bây giờ ông ta đã trở thành một cái xác rồi.
Cái chết của Ninh Tranh Vanh không chỉ gây chấn động và phẫn nộ cho tộc bảy gia tộc võ cổ mà còn khiến các võ cổ giả từ tam sơn và ngũ môn đến đây cũng phải choáng váng.
“Tên nhóc khốn kiếp này... Có thế vượt qua Lữ quan chủ, giết chết Ninh Tranh Vanh? Đúng là không thể tin được!” Hứa Đại Mã Bổng cũng vô cùng ngạc nhiên.”
“Mạnh thật! Các võ cổ giả của núi Thiên Sơn đồng loạt cảm thán.
“Đúng là tài không đợi tuổi!” Võ cổ giả núi Côn Lôn cũng không thể không thừa nhận.
“Ông nội, chúng ta phát tài rồi!” Cháu trai của Thiên Cơ Tử cùng với đám người đánh bạc phía sau cũng cố gắng đè nén hưng phấn trong lòng, không hề phát ra những tiếng hoan hô vui mừng.
“Ha ha, đã khi nào ông tính sai chưa?” Thiên Cơ Tử mỉm cười thần bí, nhưng thật ra vừa rồi ông ta cũng không chắc chắn cho lắm.
Lúc này, trên ghế trọng tài.
Lữ Đạo Hiên, quan chú Bạch Vân Quan đang nắm chặt hai tay, khuôn mặt đầy tức giận.
Vừa rồi rõ rằng ông ta đã nói rằng sẽ bảo vệ Ninh Tranh Vanh.
Cuối cùng Ninh Vanh Tranh vẫn bị Diệp Lâm giết chết!
Nhìn cây phất trần bị gãy làm đôi, vẻ mặt Lữ Đạo Hiên càng tức giận hơn.
Điều này không chỉ phá hủy một trong những vũ khí của ông ta mà còn như một cái tất vào mặt ông ta ngay trước mặt mọi người.
Trên địa bàn của mình mà ngay cả người mình muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được, nếu chuyện này lan ra, danh tiếng của Bạch Vân Quan và của chính ông ta sẽ bị hủy hoại trong giây lát
“Vô lý!”
Lữ Đạo Hiên tức giận gầm lên.
“Cậu không nghe lời khuyên can, tự tiện tàn sát người vô tội trong Bạch Vân Quan, phá hủy phất trần của tôi!”
“Có phải cậu không coi tôi ra gì không?”
Đối mặt với sự tra hỏi giận dữ của Lữ Đạo Hiên Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Hôm nay là trận đấu giữa tôi và bảy gia tộc võ cổ, có cả thư khiêu chiến hẳn hoi, có liên quan gì đến ông?”
“Hơn nữa, trước khi trận chiến bắt đầu, chính ông đã nói: “Tay chân không có mắt, đao kiếm tàn nhẫn, sinh tử tự chịu ư?”
“Sao nào, bây giờ ông lại chối bỏ sao?”
Đối mặt với sự đáp trả liên tục của Diệp Lâm, Lữ Đạo Hiên ngày càng tức giận.
“Đúng là một tên nhóc miệng lưỡi sắc bén, không biết sống chết!”
“Đừng tưởng rằng chỉ vì cậu có một vài chiêu vố mèo cào mà có thể làm loạn trong Bạch Vân Quan chúng tôi!”
“Để tôi nói cho.biết, trên lãnh thổ của tôi, lời nói của tôi chính là thánh chỉ!”
“Người tôi cho phép giết mới được giết, những người tôi không cho phép giết thì ai cũng không được đụng vào!
Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: “Tôi vừa mới giết rồi đấy, ông làm gì được nào?”
“Vậy tức là cậu muốn chết!”
Nói rồi, áo bào của Lữ Đạo Hiên đột nhiên phồng lên, toàn thân tràn ngập sát khí.
Thấy Lữ Đạo Hiên tranh cãi và quay lưng lại với Diệp Lâm vì cái chết của Ninh Tranh Vanh.
Mọi người trong bảy gia tộc võ cổ đột nhiên trở nên hãng hái, nắm lấy cơ hội này để trả thủ.
Tất cả đều rút vũ khí ra, lớn tiếng phụ họa: “Võ cổ cổ không thể sỉ nhục!”
“Diệp Lâm! Sáu cái mạng ngày hôm nay, chúng tôi sẽ bắt câu phải trả bằng máu!
Mọi người trong nhà họ Ninh đều tuyệt vọng khóc lóc.
Vốn tưởng rằng tộc trưởng của bọn họ đã được cứu, nhưng không ngờ rằng cuối cùng vẫn phải chết.
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến nhà họ Ninh vừa sốc, vừa tức giận.
“Tộc trưởng nhà họ Ninh... Vẫn bị giết?”
“Làm sao có thể! Rõ ràng Lữ quan chủ đã ra tay, nhưng vẫn không cứu được sao?”
“Thằng nhóc đó rốt cuộc là thần thánh phương nào mà ngay cả Lữ quan chủ cũng không ngắn cản được?”
Mọi người trong bảy gia tộc võ cổ đều kinh hoàng, không thể tưởng tượng được lần này họ phải đối mặt với một đối thủ mạnh đến mức nào,
Đặc biệt là gia chủ nhà họ Tân, ông ta toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi không theo nhà họ Ninh và nhà nhà họ Yến lên võ đài, nếu không bây giờ ông ta đã trở thành một cái xác rồi.
Cái chết của Ninh Tranh Vanh không chỉ gây chấn động và phẫn nộ cho tộc bảy gia tộc võ cổ mà còn khiến các võ cổ giả từ tam sơn và ngũ môn đến đây cũng phải choáng váng.
“Tên nhóc khốn kiếp này... Có thế vượt qua Lữ quan chủ, giết chết Ninh Tranh Vanh? Đúng là không thể tin được!” Hứa Đại Mã Bổng cũng vô cùng ngạc nhiên.”
“Mạnh thật! Các võ cổ giả của núi Thiên Sơn đồng loạt cảm thán.
“Đúng là tài không đợi tuổi!” Võ cổ giả núi Côn Lôn cũng không thể không thừa nhận.
“Ông nội, chúng ta phát tài rồi!” Cháu trai của Thiên Cơ Tử cùng với đám người đánh bạc phía sau cũng cố gắng đè nén hưng phấn trong lòng, không hề phát ra những tiếng hoan hô vui mừng.
“Ha ha, đã khi nào ông tính sai chưa?” Thiên Cơ Tử mỉm cười thần bí, nhưng thật ra vừa rồi ông ta cũng không chắc chắn cho lắm.
Lúc này, trên ghế trọng tài.
Lữ Đạo Hiên, quan chú Bạch Vân Quan đang nắm chặt hai tay, khuôn mặt đầy tức giận.
Vừa rồi rõ rằng ông ta đã nói rằng sẽ bảo vệ Ninh Tranh Vanh.
Cuối cùng Ninh Vanh Tranh vẫn bị Diệp Lâm giết chết!
Nhìn cây phất trần bị gãy làm đôi, vẻ mặt Lữ Đạo Hiên càng tức giận hơn.
Điều này không chỉ phá hủy một trong những vũ khí của ông ta mà còn như một cái tất vào mặt ông ta ngay trước mặt mọi người.
Trên địa bàn của mình mà ngay cả người mình muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được, nếu chuyện này lan ra, danh tiếng của Bạch Vân Quan và của chính ông ta sẽ bị hủy hoại trong giây lát
“Vô lý!”
Lữ Đạo Hiên tức giận gầm lên.
“Cậu không nghe lời khuyên can, tự tiện tàn sát người vô tội trong Bạch Vân Quan, phá hủy phất trần của tôi!”
“Có phải cậu không coi tôi ra gì không?”
Đối mặt với sự tra hỏi giận dữ của Lữ Đạo Hiên Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Hôm nay là trận đấu giữa tôi và bảy gia tộc võ cổ, có cả thư khiêu chiến hẳn hoi, có liên quan gì đến ông?”
“Hơn nữa, trước khi trận chiến bắt đầu, chính ông đã nói: “Tay chân không có mắt, đao kiếm tàn nhẫn, sinh tử tự chịu ư?”
“Sao nào, bây giờ ông lại chối bỏ sao?”
Đối mặt với sự đáp trả liên tục của Diệp Lâm, Lữ Đạo Hiên ngày càng tức giận.
“Đúng là một tên nhóc miệng lưỡi sắc bén, không biết sống chết!”
“Đừng tưởng rằng chỉ vì cậu có một vài chiêu vố mèo cào mà có thể làm loạn trong Bạch Vân Quan chúng tôi!”
“Để tôi nói cho.biết, trên lãnh thổ của tôi, lời nói của tôi chính là thánh chỉ!”
“Người tôi cho phép giết mới được giết, những người tôi không cho phép giết thì ai cũng không được đụng vào!
Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: “Tôi vừa mới giết rồi đấy, ông làm gì được nào?”
“Vậy tức là cậu muốn chết!”
Nói rồi, áo bào của Lữ Đạo Hiên đột nhiên phồng lên, toàn thân tràn ngập sát khí.
Thấy Lữ Đạo Hiên tranh cãi và quay lưng lại với Diệp Lâm vì cái chết của Ninh Tranh Vanh.
Mọi người trong bảy gia tộc võ cổ đột nhiên trở nên hãng hái, nắm lấy cơ hội này để trả thủ.
Tất cả đều rút vũ khí ra, lớn tiếng phụ họa: “Võ cổ cổ không thể sỉ nhục!”
“Diệp Lâm! Sáu cái mạng ngày hôm nay, chúng tôi sẽ bắt câu phải trả bằng máu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.