Chương 572: Nói đùa cái gì vậy!
Phúc Vương
20/03/2024
Nói đùa cái gì vậy!
Bên kia, ba người Hoa Quốc Đống cũng trợn mắt há mồm ra xem, trên mặt dần hiện lên vẻ vui mừng.
“Hoàng Tiềm, anh nói cho tôi nghe xem có phải là sư phụ đang trong thế thắng hay không?”
Tuy rằng Hoa Quốc Đống không hiểu võ đạo, nhưng vẫn có thế mơ hồ xem hiểu ai thua ai thắng.
“Ừ!” Hoàng Tiềm gật đầu liên tục, cực kì chấn động nói: “Long Vương đại nhân lợi hại quá đi! Ngay cả cố võ giả cũng không phải là đối thủ của anh ta!”
“Thực lực của Diệp tiên sinh đúng là mạnh đến mức khó tin!” Liễu Như Yên vừa bất ngờ vừa khâm phục.
Giờ phút này, Diệp Lâm và Trịnh Tam Pháo mặt đối mặt với nhau.
Hai người cách nhau hai vũ khí ngắn, khoảng cách gần trong gang tấc.
Chính là vì trong khoảng cách ngắn như thế, lại thêm vũ khí của Trịnh Tam Pháo đang dần bị hòa tan, nên khoảng cách giữa hai bên đang d’ân ngắn lại thêm nữa.
Hai người càng lúc càng gần!
Qua hơn mười phút, hai người từ lúc đầu đối chọi gay gắt, cho đến vừa rồi mạnh yếu rõ ràng, và bây giờ là nghiêng về một phía.
Chùy băng của Trịnh Tam Pháo đã tan mất phần dùi, chỉ còn lại phần cầm tay.
Toàn bộ vũ khí gần như đã tan hết.
“Khốn kiếp!”
Trịnh Tam Pháo vừa ngại vừa bực, mình thế mà lại bị đối phương dùng một chiêu hòa tan vũ khí, rơi vào thế yếu.
Trước mắt bao người, có còn chuyện nào nhục nhã hơn chuyện này nữa không?
Trịnh Tam Pháo vô thức lùi ra sau một bước.
Kết quả là thấy hàn băng hòa tan nhỏ giọt trên mặt đất đóng băng chỗ hai người đứng, tạo nên một vương quốc băng có bán kính vài trăm mét.
Hai chân Trịnh Tam Pháo đã bị đóng băng hoàn toàn, không thế nhúc nhích được.
“ơ?” Giờ phút này, Diệp Lâm cũng hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống chân, thấy giày mình đã bị đông cứng.
Hai người giống như bị đóng đinh tại chỗ, trong nhất thời đều không thể động đậy.
Dù vậy, dao găm trong Diệp Lâm cũng có thế chém chết đối phương bất cứ lúc nào.
“Anh thua rồi!” Diệp Lâm lắc lư dao găm trong tay, cảm nhận được trong dao găm mới có thêm một luồng khí hàn băng, ba lực lượng hòa thành một, khiến dao găm trở nên thần bí khó lường.
“Thua? Sao tao có thể thua bởi mày được chứ?”
“Cho dù tao chỉ có hai bàn tay trần, thì tao cũng có thể hạ gục mày ngay lập tức!”
Trịnh Tam Pháo cho dù chết cũng sẽ không thừa nhận mình thua trong tay một người thuộc thế giới bình thường.
Lúc nhìn thấy Diệp Lâm cũng bị đông cứng đứng tại chỗ, khoảng cách cực gần giữa hai người cho anh ta thêm một cơ hội.
“Ha ha!”
Trịnh Tam Pháo lập tức có ý định mới, không nhịn được cười nhạo: “Tuy rằng mày hòa tan chùy băng của tao, nhưng cũng vì vậy mà mày không thế nhúc nhích được!”
“Vũ khí của tao không chỉ có một chùy băng thôi đâu!”
Lúc nói chuyện, Trịnh Tam Pháo vung tay lên, vô sổ điếm đen rậm rạp giống như nữ thần rải hoa lao thẳng về phía Diệp Lâm.
“Tao sẽ đế cho mày thấy sự lợi hại của 36 Lộ Tanq Môn Đinh!”
Bên kia, ba người Hoa Quốc Đống cũng trợn mắt há mồm ra xem, trên mặt dần hiện lên vẻ vui mừng.
“Hoàng Tiềm, anh nói cho tôi nghe xem có phải là sư phụ đang trong thế thắng hay không?”
Tuy rằng Hoa Quốc Đống không hiểu võ đạo, nhưng vẫn có thế mơ hồ xem hiểu ai thua ai thắng.
“Ừ!” Hoàng Tiềm gật đầu liên tục, cực kì chấn động nói: “Long Vương đại nhân lợi hại quá đi! Ngay cả cố võ giả cũng không phải là đối thủ của anh ta!”
“Thực lực của Diệp tiên sinh đúng là mạnh đến mức khó tin!” Liễu Như Yên vừa bất ngờ vừa khâm phục.
Giờ phút này, Diệp Lâm và Trịnh Tam Pháo mặt đối mặt với nhau.
Hai người cách nhau hai vũ khí ngắn, khoảng cách gần trong gang tấc.
Chính là vì trong khoảng cách ngắn như thế, lại thêm vũ khí của Trịnh Tam Pháo đang dần bị hòa tan, nên khoảng cách giữa hai bên đang d’ân ngắn lại thêm nữa.
Hai người càng lúc càng gần!
Qua hơn mười phút, hai người từ lúc đầu đối chọi gay gắt, cho đến vừa rồi mạnh yếu rõ ràng, và bây giờ là nghiêng về một phía.
Chùy băng của Trịnh Tam Pháo đã tan mất phần dùi, chỉ còn lại phần cầm tay.
Toàn bộ vũ khí gần như đã tan hết.
“Khốn kiếp!”
Trịnh Tam Pháo vừa ngại vừa bực, mình thế mà lại bị đối phương dùng một chiêu hòa tan vũ khí, rơi vào thế yếu.
Trước mắt bao người, có còn chuyện nào nhục nhã hơn chuyện này nữa không?
Trịnh Tam Pháo vô thức lùi ra sau một bước.
Kết quả là thấy hàn băng hòa tan nhỏ giọt trên mặt đất đóng băng chỗ hai người đứng, tạo nên một vương quốc băng có bán kính vài trăm mét.
Hai chân Trịnh Tam Pháo đã bị đóng băng hoàn toàn, không thế nhúc nhích được.
“ơ?” Giờ phút này, Diệp Lâm cũng hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống chân, thấy giày mình đã bị đông cứng.
Hai người giống như bị đóng đinh tại chỗ, trong nhất thời đều không thể động đậy.
Dù vậy, dao găm trong Diệp Lâm cũng có thế chém chết đối phương bất cứ lúc nào.
“Anh thua rồi!” Diệp Lâm lắc lư dao găm trong tay, cảm nhận được trong dao găm mới có thêm một luồng khí hàn băng, ba lực lượng hòa thành một, khiến dao găm trở nên thần bí khó lường.
“Thua? Sao tao có thể thua bởi mày được chứ?”
“Cho dù tao chỉ có hai bàn tay trần, thì tao cũng có thể hạ gục mày ngay lập tức!”
Trịnh Tam Pháo cho dù chết cũng sẽ không thừa nhận mình thua trong tay một người thuộc thế giới bình thường.
Lúc nhìn thấy Diệp Lâm cũng bị đông cứng đứng tại chỗ, khoảng cách cực gần giữa hai người cho anh ta thêm một cơ hội.
“Ha ha!”
Trịnh Tam Pháo lập tức có ý định mới, không nhịn được cười nhạo: “Tuy rằng mày hòa tan chùy băng của tao, nhưng cũng vì vậy mà mày không thế nhúc nhích được!”
“Vũ khí của tao không chỉ có một chùy băng thôi đâu!”
Lúc nói chuyện, Trịnh Tam Pháo vung tay lên, vô sổ điếm đen rậm rạp giống như nữ thần rải hoa lao thẳng về phía Diệp Lâm.
“Tao sẽ đế cho mày thấy sự lợi hại của 36 Lộ Tanq Môn Đinh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.