Chương 573: Sao có thế chứ?
Phúc Vương
21/03/2024
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.
Thấy khoảng cách giữa hai người rất gần, mà không ai có thể di chuyến được, Trịnh Tam Pháo dứt khoát ra tay.
Người ta có lẽ chỉ biết Trịnh Tam Pháo có bản lĩnh vùi mìn vô cùng thần kỳ, khiến người khó lòng đề phòng.
Thực tế thì bản lĩnh xuất chúng của Trịnh Tam Pháo không chỉ có như vậy.
Anh ta có ba bản lĩnh tuyệt vời: một là chùy băng bị hòa tan lúc này, hai là vùi mìn, ba là 36 Lộ Tang Môn đinh.
Mỗi một viên Tang Môn Đinh đều được làm từ hàn băng vạn năm.
Một khi bị Tang Môn Đinh đâm trúng thì khí lạnh sẽ truyền vào cơ thế, kết quả là nhẹ thì sống không bằng chết, nặng thì đông lạnh chết ngay tại chỗ.
Hiếm có người có thế chạy thoát khỏi sự tấn công của 36 Lộ Tang Môn Đinh.
Huống chi, khoảng cách hiện giờ của hai người chưa đến một mét, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
Lại thêm ưu thế đến từ mặt đất đóng băng, khiến đối phương không thế nhúc nhích, nói chi là
đề phòng.
“Ha ha!”
Trong tiếng cười sặc sụa, Trịnh Tam Pháo quyết đoán ném 36 Lộ Tang Môn Đinh về phía Diệp Lâm, ném hết từ trên xuống dưới ở các vị trí khác nhau.
“Để tao xem lần này mày định cản thế nào!”
ở trong mắt Trịnh Tam Pháo, dao găm trong tay Diệp Lâm nhiều lắm chỉ có thế chặn lại vài viên Tang Môn Đinh, chứ muốn chặn hết từ trên xuống dưới thì nói dễ hơn là làm.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ngay giây tiếp theo là đối phương sẽ bị đâm thành cái sàng.
“Cấn thận!”
Đám người Hoàng Tiềm ở bên cạnh thấy vậy, một lòng vừa mới thả lỏng lại căng chặt lên.
Bọn họ không ngờ đổi phương lại âm trầm giở trò, dùng ám khí với một khoảng cách gần như thế.
“Ha ha, thắng làm vua thua làm giặc!”
Ngược lại là đám đồ đệ bỏ mạng ở đối diện thấy vậy thì cho rằng đây là một chuyện cực kì bình thường.
Vốn dĩ không phải là trận đấu chính thức, mà là một trận đấu chết sống có số, có ai quy định là
không được dùng ám khí chứ?
Gần như là chỉ trong chớp mắt, 36 Lộ Tang Môn Đinh mang theo khí cực lạnh bay đến.
Diệp Lâm vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích một chút nào.
ở trong mắt người ngoài, dường như anh đang khoanh tay chịu chết.
“Ngây người ra rồi hả? Chạy không thoát hả?” Trịnh Tam Pháo thấy Diệp Lâm không có phản ứng gì thì vui như hoa nở.
Anh ta nào ngờ đối mặt với thế công như thế, Diệp Lâm cơ bản là không cần phải chạy trốn.
Lúc 36 viên Tang Môn Đinh đến gần trong gang tấc, Diệp Lâm lắc lư dao găm trong tay.
Ngay sau đó, một màn không thế tin nổi xuất hiện.
36 viên Tang Môn Đinh đang chạy như bay giữa không trung, giống như là cá vàng chạy theo đồ ăn, lập tức thay đổi phương hướng, toàn bộ chạy hết theo hướng hoạt động của dao găm.
Dao găm chỉ hướng đông, đám Tang Môn Đinh bắt đều nhịp chạy tới hướng đông; dao găm chỉ hướng tây, đám Tang Môn Đinh chạy tới hướng tây.
Trong nhất thời, Diệp Lâm múa may dao găm trong tay, hoàn toàn khống chế được hướng đi
của 36 viên Tang Môn Đinh.
“Sao có thế chứ?”
Trịnh Tam Pháo lập tức thay đổi sắc mặt, giống như là gặp quỷ vậy.
Mọi người xung quanh cũng sôi nối hít hà một hơi, trợn mắt há mồm ra mà nhìn.
Bọn họ nào biết dao găm trong tay Diệp Lâm đã có thêm khí hàn băng vạn năm, từ đây mọi vũ khí được làm từ hàn băng đều sẽ nghe theo lệnh của dao găm.
Đừng nói là 36 viên Tang Môn Đinh, cho dù có nhiều hấp đôi thì cũng không thoát được sự lôi kéo của dao găm.
“36 Lộ Tang Môn Đinh cũng chỉ như thế mà thôi!”
Diệp Lâm lười biếng nói, rồi huơ huơ dao găm trong tay, dường như là chơi chán rồi.
“Trả lại cho anh!”
Anh vừa dứt lời liền cầm dao găm chỉ về phía Trịnh Tam Pháo.
Ngay sau đó, 36 viên Tang Môn Đinh đều bay ngược trở về.
Thấy khoảng cách giữa hai người rất gần, mà không ai có thể di chuyến được, Trịnh Tam Pháo dứt khoát ra tay.
Người ta có lẽ chỉ biết Trịnh Tam Pháo có bản lĩnh vùi mìn vô cùng thần kỳ, khiến người khó lòng đề phòng.
Thực tế thì bản lĩnh xuất chúng của Trịnh Tam Pháo không chỉ có như vậy.
Anh ta có ba bản lĩnh tuyệt vời: một là chùy băng bị hòa tan lúc này, hai là vùi mìn, ba là 36 Lộ Tang Môn đinh.
Mỗi một viên Tang Môn Đinh đều được làm từ hàn băng vạn năm.
Một khi bị Tang Môn Đinh đâm trúng thì khí lạnh sẽ truyền vào cơ thế, kết quả là nhẹ thì sống không bằng chết, nặng thì đông lạnh chết ngay tại chỗ.
Hiếm có người có thế chạy thoát khỏi sự tấn công của 36 Lộ Tang Môn Đinh.
Huống chi, khoảng cách hiện giờ của hai người chưa đến một mét, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
Lại thêm ưu thế đến từ mặt đất đóng băng, khiến đối phương không thế nhúc nhích, nói chi là
đề phòng.
“Ha ha!”
Trong tiếng cười sặc sụa, Trịnh Tam Pháo quyết đoán ném 36 Lộ Tang Môn Đinh về phía Diệp Lâm, ném hết từ trên xuống dưới ở các vị trí khác nhau.
“Để tao xem lần này mày định cản thế nào!”
ở trong mắt Trịnh Tam Pháo, dao găm trong tay Diệp Lâm nhiều lắm chỉ có thế chặn lại vài viên Tang Môn Đinh, chứ muốn chặn hết từ trên xuống dưới thì nói dễ hơn là làm.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ngay giây tiếp theo là đối phương sẽ bị đâm thành cái sàng.
“Cấn thận!”
Đám người Hoàng Tiềm ở bên cạnh thấy vậy, một lòng vừa mới thả lỏng lại căng chặt lên.
Bọn họ không ngờ đổi phương lại âm trầm giở trò, dùng ám khí với một khoảng cách gần như thế.
“Ha ha, thắng làm vua thua làm giặc!”
Ngược lại là đám đồ đệ bỏ mạng ở đối diện thấy vậy thì cho rằng đây là một chuyện cực kì bình thường.
Vốn dĩ không phải là trận đấu chính thức, mà là một trận đấu chết sống có số, có ai quy định là
không được dùng ám khí chứ?
Gần như là chỉ trong chớp mắt, 36 Lộ Tang Môn Đinh mang theo khí cực lạnh bay đến.
Diệp Lâm vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích một chút nào.
ở trong mắt người ngoài, dường như anh đang khoanh tay chịu chết.
“Ngây người ra rồi hả? Chạy không thoát hả?” Trịnh Tam Pháo thấy Diệp Lâm không có phản ứng gì thì vui như hoa nở.
Anh ta nào ngờ đối mặt với thế công như thế, Diệp Lâm cơ bản là không cần phải chạy trốn.
Lúc 36 viên Tang Môn Đinh đến gần trong gang tấc, Diệp Lâm lắc lư dao găm trong tay.
Ngay sau đó, một màn không thế tin nổi xuất hiện.
36 viên Tang Môn Đinh đang chạy như bay giữa không trung, giống như là cá vàng chạy theo đồ ăn, lập tức thay đổi phương hướng, toàn bộ chạy hết theo hướng hoạt động của dao găm.
Dao găm chỉ hướng đông, đám Tang Môn Đinh bắt đều nhịp chạy tới hướng đông; dao găm chỉ hướng tây, đám Tang Môn Đinh chạy tới hướng tây.
Trong nhất thời, Diệp Lâm múa may dao găm trong tay, hoàn toàn khống chế được hướng đi
của 36 viên Tang Môn Đinh.
“Sao có thế chứ?”
Trịnh Tam Pháo lập tức thay đổi sắc mặt, giống như là gặp quỷ vậy.
Mọi người xung quanh cũng sôi nối hít hà một hơi, trợn mắt há mồm ra mà nhìn.
Bọn họ nào biết dao găm trong tay Diệp Lâm đã có thêm khí hàn băng vạn năm, từ đây mọi vũ khí được làm từ hàn băng đều sẽ nghe theo lệnh của dao găm.
Đừng nói là 36 viên Tang Môn Đinh, cho dù có nhiều hấp đôi thì cũng không thoát được sự lôi kéo của dao găm.
“36 Lộ Tang Môn Đinh cũng chỉ như thế mà thôi!”
Diệp Lâm lười biếng nói, rồi huơ huơ dao găm trong tay, dường như là chơi chán rồi.
“Trả lại cho anh!”
Anh vừa dứt lời liền cầm dao găm chỉ về phía Trịnh Tam Pháo.
Ngay sau đó, 36 viên Tang Môn Đinh đều bay ngược trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.