Chương 902: Sản xuất đan dược
Phúc Vương
02/05/2024
Diệp Lâm không ngờ đám cổ võ giả kia kiêu ngạo đến như vậy!
“Bọn họ bảo chúng ta suy nghĩ cái gì?” Diệp Lâm tò mò hỏi.
“Bọn họ muốn chúng ta chia một nửa lợi nhuận xưởng thuốc cho núi Trường Bạch.” Người nói tức giận: “Nếu không bọn họ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào đi phá chúng ta.”
“Chúng tôi hết cách rồi, đành phải nhờ anh Diệp giúp đỡ, nếu không xưởng thuốc mới vừa thành lập là phải có nguy cơ đóng cửa.”
Nghe vậy, mặt mày Diệp Lâm lập tức trở nên âm trầm.
Lại là đám cổ võ núi Trường Bạch chủ động tìm đường chết, lần này đừng có trách mình nhổ cỏ tận gốc!
“Hoàng Long đang ở đâu?” Diệp Lâm hỏi.
“Hoàng Long vẫn luôn canh gác ở xưởng thuốc, không dám đi đâu hết, vì sợ đám cổ võ giả đến phá.” Người nói vừa lái xe vừa trả lời.
“Vậy đi xưởng thuốc đi.” Diệp Lâm sắp xếp: “Đi gặp Hoàng Long trước.
“Ok!” Người nói đảo tay lái, đi xưởng thuốc theo ý của Diệp Lâm,
Lúc này, phía xa xa chợt bay lên từng đợt khói, ngay sau đó là ánh lửa tận trời.
Từng chiếc xe cứu hỏa lao nhanh đi.
Người nói ngẩng đầu lên nhìn về phía cháy, lập. tức thay đổi sắc mặt.
“Không xong rồi! Chỗ cháy... hình như là ở găn xưởng thuốc!”
“Chẳng lẽ là xưởng thuốc cháy?”
Thấy vậy, Diệp Lâm cũng thay đổi sắc mặt.
Đang yên đang lành bốc cháy, có vẻ đã xác định được là ai đốt lửa.
Cùng lúc đó, Diệp Lâm cảm nhận được một lực lượng không giống bình thường bùng lên theo đám cháy, và một lực lượng khác mang theo hơi thở mong manh quen thuộc với Diệp Lâm, đây chính là lực lượng của Hoàng Long.
Giờ phút này, Hoàng Long lao ra khỏi biển lửa, ngăn cản phía trước một người thanh niên đồ trắng.
“Mày thật to gan, ngay cả địa bàn của Long Vương cũng dám đốt lửa!” Hoàng Long vừa tức vừa ngạc nhiên.
“Ha ha..” Thanh niên đồ trắng không chút để ý cười nói: “Địa bàn của Long Vương gì chứ? Cho dù Long Vương đứng ngay đây, tao cũng có thể dùng lửa đốt chết anh ta!”
“Bọn họ bảo chúng ta suy nghĩ cái gì?” Diệp Lâm tò mò hỏi.
“Bọn họ muốn chúng ta chia một nửa lợi nhuận xưởng thuốc cho núi Trường Bạch.” Người nói tức giận: “Nếu không bọn họ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào đi phá chúng ta.”
“Chúng tôi hết cách rồi, đành phải nhờ anh Diệp giúp đỡ, nếu không xưởng thuốc mới vừa thành lập là phải có nguy cơ đóng cửa.”
Nghe vậy, mặt mày Diệp Lâm lập tức trở nên âm trầm.
Lại là đám cổ võ núi Trường Bạch chủ động tìm đường chết, lần này đừng có trách mình nhổ cỏ tận gốc!
“Hoàng Long đang ở đâu?” Diệp Lâm hỏi.
“Hoàng Long vẫn luôn canh gác ở xưởng thuốc, không dám đi đâu hết, vì sợ đám cổ võ giả đến phá.” Người nói vừa lái xe vừa trả lời.
“Vậy đi xưởng thuốc đi.” Diệp Lâm sắp xếp: “Đi gặp Hoàng Long trước.
“Ok!” Người nói đảo tay lái, đi xưởng thuốc theo ý của Diệp Lâm,
Lúc này, phía xa xa chợt bay lên từng đợt khói, ngay sau đó là ánh lửa tận trời.
Từng chiếc xe cứu hỏa lao nhanh đi.
Người nói ngẩng đầu lên nhìn về phía cháy, lập. tức thay đổi sắc mặt.
“Không xong rồi! Chỗ cháy... hình như là ở găn xưởng thuốc!”
“Chẳng lẽ là xưởng thuốc cháy?”
Thấy vậy, Diệp Lâm cũng thay đổi sắc mặt.
Đang yên đang lành bốc cháy, có vẻ đã xác định được là ai đốt lửa.
Cùng lúc đó, Diệp Lâm cảm nhận được một lực lượng không giống bình thường bùng lên theo đám cháy, và một lực lượng khác mang theo hơi thở mong manh quen thuộc với Diệp Lâm, đây chính là lực lượng của Hoàng Long.
Giờ phút này, Hoàng Long lao ra khỏi biển lửa, ngăn cản phía trước một người thanh niên đồ trắng.
“Mày thật to gan, ngay cả địa bàn của Long Vương cũng dám đốt lửa!” Hoàng Long vừa tức vừa ngạc nhiên.
“Ha ha..” Thanh niên đồ trắng không chút để ý cười nói: “Địa bàn của Long Vương gì chứ? Cho dù Long Vương đứng ngay đây, tao cũng có thể dùng lửa đốt chết anh ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.