Chương 223: Sao lại thế này?
Phúc Vương
12/02/2024
Cô lập tức quyết định, nếu Diệp Côn Lôn vì cứu cô mà chết, thì cô cũng sẽ không sống một mình nữa.
Có điều, ngay giây tiếp theo, khi Diệp Lâm cũng quay người lại...
Đừng nói là bị thương, ngay cả quần áo trên người anh cũng vẫn còn nguyên vẹn. “Hả?”
“Sao lại như vậy chứ?”
“Không thể nào!"
Ông cụ giống như là gặp được quỷ, trợn mắt trừng Diệp Lâm, rồi nhìn thoáng qua dao găm trong tay mình.
Rõ ràng vừa rồi mình đã cắt trúng đối phương.
Sao đối phương lại không hề bị thương?
Thậm chí ngay cả quần áo cũng còn nguyên vẹn?
Ông ta dụi mạnh đôi mắt, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động.
“Hóa ra là tông sư luyện thể!”
Diệp Lâm cũng cho rằng một chiêu vừa rồi đủ để đối phương mất mạng. Không ngờ trình độ luyện thể của đối phương đã đạt đến mức cực kì cứng rắn.
Cho dù là con dao găm của Cửu sư phụ cũng không thể làm đối phương bị thương.
Xem ra ông ta giấu kỹ lắm! “Chẳng lẽ... mày cũng là tông sư luyện thể?” Ông cụ hô lên.
Không ngờ mình xui xẻo thế này, không chỉ có gặp được cùng nghề, mà còn có cùng át chủ bài nữa!
Vậy thì chẳng phải là không ai làm được gì ai?
“Luyện thể hả? Ha ha...” Diệp Lâm khống chế hóa kim quang, quanh thân cực kì vững chắc, không một chút sơ hở.
Đừng nói là một con dao găm nhỏ bé, cho dù phải đối mặt với thuật pháp thần thông, thì anh cũng có thể an toàn rút lui.
“Nếu chúng ta đều không thể làm đối phương bị thương...” Lúc này, ông cụ lại chủ động ôm quyền nói: “Hay là chúng ta dừng tay làm hòa đi! Rốt cuộc cậu và tôi đều luyện thể, dù có bí thuật ám sát cao cấp hơn nữa, thì cũng chẳng có tác dụng gì.”
Dứt lời, ông ta lặng lẽ lùi ra sau, định đi khỏi nơi này.
Bởi vì ông ta cảm thấy người thanh niên trước mắt rất tà môn, có khi át chủ bài của đối phương không chỉ đơn giản là luyện thể. Truyện Trinh Thám
“Ai nói tôi không thể làm ông bị thương?” Diệp Lâm cất dao găm, ánh mắt nơi khóe mắt rơi xuống lắc tay Định Hải Châu.
Pháp khí này có thể dễ dàng đánh bại pháp thân, dù là tông sư luyện thể cũng có thể dễ dàng bị đánh gục.
Diệp Lâm định dùng pháp khí này thử hiệu quả một lần. “Không xong!” Ông cụ dường như cảm thấy không ổn và có nguy hiểm sắp đến gần.
Cảm giác sợ hãi lan tràn khắp toàn thân, giống như là điềm báo tử vong buông xuống.
“Tạm biệt!” Ông ta còn chưa nói hết lời, cơ thể đã lướt ra xa hơn trăm mét.
Ngoài công phu luyện thể, bộ pháp khinh công dưới chân ông ta cũng lợi hại không kém.
“Ha ha, muốn chạy hả?” Diệp Lâm búng tay, bắn một viên hạt châu trên cổ tay ra.
Ngay sau đó, hạt châu bay thẳng ra ngoài, giống như một viên đạn sắc bén, đâm †rúng sau lưng ông cụ.
Bùm... một tiếng nổ lớn vang lên.
Ông ta hét thảm một tiếng, hô lên: “Sao lại thế này?”
“Thân thể của mình...
Khói bụi tan đi, ông cụ đang chạy trốn kia bị nổ mất nửa người dưới. Dù ông ta có luyện thể, cơ thể cực kì cứng rắn thì sao chứ?
Khi gặp một pháp khí hàng đầu, pháp khí vẫn có thể dễ dàng phá tan tành phòng ngự mà ông ta vẫn luôn tự hào.
“Ồ, ném lệch rồi..." Bởi vì đây là lần đầu tiên sử dụng, cộng thêm khoảng cách quá xa, mà đối phương lại cố ý dùng bộ pháp dạng rắn, cho nên một đòn mới vừa rồi của Diệp Lâm bị lệch một tấc, chỉ nổ tung nửa người ông ta.
“Tha cho tôi đi..” Ông cụ ngã xuống đất, đau đớn cầu xin: “Xin cậu tha cho tôi đi...
Lời xin tha còn chưa nói xong, thì trên mặt đất chợt truyền đến tiếng vang ầm ầm.
Có loại cảm giác như núi lở đất rung. Ông cụ giật mình sợ hãi: “Có chuyện gì vậy? Động đất hả?” Ngay sau đó... Rít! Một tiếng rít vang lên.
Một con mãng xà đột ngột ngoi lên mặt đất ngay chỗ ông cụ ngã xuống, khiến ông cụ bay ra xa.
Thân hình cực lớn nhảy lên không trung, trực tiếp nuốt ông cụ vào trong miệng.
Có điều, ngay giây tiếp theo, khi Diệp Lâm cũng quay người lại...
Đừng nói là bị thương, ngay cả quần áo trên người anh cũng vẫn còn nguyên vẹn. “Hả?”
“Sao lại như vậy chứ?”
“Không thể nào!"
Ông cụ giống như là gặp được quỷ, trợn mắt trừng Diệp Lâm, rồi nhìn thoáng qua dao găm trong tay mình.
Rõ ràng vừa rồi mình đã cắt trúng đối phương.
Sao đối phương lại không hề bị thương?
Thậm chí ngay cả quần áo cũng còn nguyên vẹn?
Ông ta dụi mạnh đôi mắt, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động.
“Hóa ra là tông sư luyện thể!”
Diệp Lâm cũng cho rằng một chiêu vừa rồi đủ để đối phương mất mạng. Không ngờ trình độ luyện thể của đối phương đã đạt đến mức cực kì cứng rắn.
Cho dù là con dao găm của Cửu sư phụ cũng không thể làm đối phương bị thương.
Xem ra ông ta giấu kỹ lắm! “Chẳng lẽ... mày cũng là tông sư luyện thể?” Ông cụ hô lên.
Không ngờ mình xui xẻo thế này, không chỉ có gặp được cùng nghề, mà còn có cùng át chủ bài nữa!
Vậy thì chẳng phải là không ai làm được gì ai?
“Luyện thể hả? Ha ha...” Diệp Lâm khống chế hóa kim quang, quanh thân cực kì vững chắc, không một chút sơ hở.
Đừng nói là một con dao găm nhỏ bé, cho dù phải đối mặt với thuật pháp thần thông, thì anh cũng có thể an toàn rút lui.
“Nếu chúng ta đều không thể làm đối phương bị thương...” Lúc này, ông cụ lại chủ động ôm quyền nói: “Hay là chúng ta dừng tay làm hòa đi! Rốt cuộc cậu và tôi đều luyện thể, dù có bí thuật ám sát cao cấp hơn nữa, thì cũng chẳng có tác dụng gì.”
Dứt lời, ông ta lặng lẽ lùi ra sau, định đi khỏi nơi này.
Bởi vì ông ta cảm thấy người thanh niên trước mắt rất tà môn, có khi át chủ bài của đối phương không chỉ đơn giản là luyện thể. Truyện Trinh Thám
“Ai nói tôi không thể làm ông bị thương?” Diệp Lâm cất dao găm, ánh mắt nơi khóe mắt rơi xuống lắc tay Định Hải Châu.
Pháp khí này có thể dễ dàng đánh bại pháp thân, dù là tông sư luyện thể cũng có thể dễ dàng bị đánh gục.
Diệp Lâm định dùng pháp khí này thử hiệu quả một lần. “Không xong!” Ông cụ dường như cảm thấy không ổn và có nguy hiểm sắp đến gần.
Cảm giác sợ hãi lan tràn khắp toàn thân, giống như là điềm báo tử vong buông xuống.
“Tạm biệt!” Ông ta còn chưa nói hết lời, cơ thể đã lướt ra xa hơn trăm mét.
Ngoài công phu luyện thể, bộ pháp khinh công dưới chân ông ta cũng lợi hại không kém.
“Ha ha, muốn chạy hả?” Diệp Lâm búng tay, bắn một viên hạt châu trên cổ tay ra.
Ngay sau đó, hạt châu bay thẳng ra ngoài, giống như một viên đạn sắc bén, đâm †rúng sau lưng ông cụ.
Bùm... một tiếng nổ lớn vang lên.
Ông ta hét thảm một tiếng, hô lên: “Sao lại thế này?”
“Thân thể của mình...
Khói bụi tan đi, ông cụ đang chạy trốn kia bị nổ mất nửa người dưới. Dù ông ta có luyện thể, cơ thể cực kì cứng rắn thì sao chứ?
Khi gặp một pháp khí hàng đầu, pháp khí vẫn có thể dễ dàng phá tan tành phòng ngự mà ông ta vẫn luôn tự hào.
“Ồ, ném lệch rồi..." Bởi vì đây là lần đầu tiên sử dụng, cộng thêm khoảng cách quá xa, mà đối phương lại cố ý dùng bộ pháp dạng rắn, cho nên một đòn mới vừa rồi của Diệp Lâm bị lệch một tấc, chỉ nổ tung nửa người ông ta.
“Tha cho tôi đi..” Ông cụ ngã xuống đất, đau đớn cầu xin: “Xin cậu tha cho tôi đi...
Lời xin tha còn chưa nói xong, thì trên mặt đất chợt truyền đến tiếng vang ầm ầm.
Có loại cảm giác như núi lở đất rung. Ông cụ giật mình sợ hãi: “Có chuyện gì vậy? Động đất hả?” Ngay sau đó... Rít! Một tiếng rít vang lên.
Một con mãng xà đột ngột ngoi lên mặt đất ngay chỗ ông cụ ngã xuống, khiến ông cụ bay ra xa.
Thân hình cực lớn nhảy lên không trung, trực tiếp nuốt ông cụ vào trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.