Chương 224: Sau đó
Phúc Vương
12/02/2024
Diệp Lâm không thể đánh chết đối phương trong một chiêu, vốn định ném thêm một hạt châu, nổ cho chết ông ta.
Không ngờ rằng mãng xà lại đột nhiên chui từ dưới đất lên nuốt trọn ông cụ kia. Diệp Lâm thấy nó đi lên là để giúp mình, vậy nên không nói thêm gì.
Sau đó, mãng xà lại đột nhiên chui vào trong đất, giống như máy ủi đất, ủi nhanh về phía Diệp Lâm.
Lúc nó xuất hiện lần nữa, nó xốc bay thi thể đám thích khách đồ đen mới bị Diệp Lâm giết chết bay lên trên không trung.
Rồi nó lại làm giống như lúc nãy, nhảy dựng lên, nuốt hết thi thể vào trong bụng.
Trần Thi Nhã thấy mãng xà liên tục nuốt người ở khoảng cách cực gần thì sợ hãi tới mức ngây người.
Lúc mới xuất hiện, mãng xà cách cô hơn trăm mét, cô cho rằng chỉ là ảo giác.
Nhưng khi mãng xà chợt lóe lên, lao tới gần mình trong vòng một mét, giống như núi lửa phun trào, khiến mọi thứ xung quanh đều sợ hãi.
Sau khi nuốt trọn đống thi thể, mãng xà dừng lại, quan sát xung quanh, giống như đang tìm mục tiêu tiếp theo.
Cuối cùng, hai tròng mắt đỏ ngầu của mãng xà đối diện với đôi mắt của Trần Thi Nhã.
Trần Thi Nhã ngửa đầu, nhìn nửa người trên trồi lên cao, cao khoảng ba bốn tầng lầu của mãng xà. Khi bị nó nhìn sang, cô sợ đến mức trái tim như ngừng đập, dòng máu toàn thân dường như đang chảy ngược.
Cho dù khi nãy gặp đám thích khách, Trần Thi Nhã cũng không căng thẳng và sợ hãi thế này.
Rốt cuộc thì thích khách cũng chỉ là người, vẫn còn nằm trong phạm vi hiểu biết.
Còn con quái vật trước mắt kia, đã hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của mình, khiến người ta khó lòng tưởng tượng.
“AIHI" Sau cơn sợ hãi dữ dội, Trần Thi Nhã hét lớn một tiếng rồi ngất xỉu.
“Là người một nhà, đừng động đến cô ấy!” Diệp Lâm vội vàng ngăn lại động tác tiếp theo của mãng xà.
Mãng xà cúi cái đầu cực to xuống ngửi ngửi Trần Thi Nhã, dường như muốn nhớ kỹ khí vị trên người cô.
Sau đó, nó quay người định chui xuống đất, thì chợt nghe tiếng sáo du dương truyền đến từ xa.
Mãng xà nhìn lại, ngây người tại chỗ giống như trở thành hòn vọng phu.
“Gì đây?” Diệp Lâm cũng nghe thấy tiếng sáo quỷ dị cực kì chói tai và sắc bén, có phần giống với ngôn ngữ rắn khó hiểu.
Nghe thì là tiếng sáo, thực tế thì giống như là đang nói chuyện với mãng xà.
Tiếng sáo từ xa đến gần.
Người thổi sáo cũng nhanh chóng xuất hiện.
Diệp Lâm nhìn sang, thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi, quần áo mộc mạc, để mặt mộc, tóc đuôi ngực, có loại cảm giác hồn nhiên và xinh đẹp tự nhiên, khác với người đẹp thành phố.
“Tiên nhi!” Cô gái buông sáo, đứng dưới chân núi, gọi mãng xà.
Mãng xà hơi do dự, rồi vẫn chui xuống đất, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt cô gái.
Không ngờ rằng mãng xà lại đột nhiên chui từ dưới đất lên nuốt trọn ông cụ kia. Diệp Lâm thấy nó đi lên là để giúp mình, vậy nên không nói thêm gì.
Sau đó, mãng xà lại đột nhiên chui vào trong đất, giống như máy ủi đất, ủi nhanh về phía Diệp Lâm.
Lúc nó xuất hiện lần nữa, nó xốc bay thi thể đám thích khách đồ đen mới bị Diệp Lâm giết chết bay lên trên không trung.
Rồi nó lại làm giống như lúc nãy, nhảy dựng lên, nuốt hết thi thể vào trong bụng.
Trần Thi Nhã thấy mãng xà liên tục nuốt người ở khoảng cách cực gần thì sợ hãi tới mức ngây người.
Lúc mới xuất hiện, mãng xà cách cô hơn trăm mét, cô cho rằng chỉ là ảo giác.
Nhưng khi mãng xà chợt lóe lên, lao tới gần mình trong vòng một mét, giống như núi lửa phun trào, khiến mọi thứ xung quanh đều sợ hãi.
Sau khi nuốt trọn đống thi thể, mãng xà dừng lại, quan sát xung quanh, giống như đang tìm mục tiêu tiếp theo.
Cuối cùng, hai tròng mắt đỏ ngầu của mãng xà đối diện với đôi mắt của Trần Thi Nhã.
Trần Thi Nhã ngửa đầu, nhìn nửa người trên trồi lên cao, cao khoảng ba bốn tầng lầu của mãng xà. Khi bị nó nhìn sang, cô sợ đến mức trái tim như ngừng đập, dòng máu toàn thân dường như đang chảy ngược.
Cho dù khi nãy gặp đám thích khách, Trần Thi Nhã cũng không căng thẳng và sợ hãi thế này.
Rốt cuộc thì thích khách cũng chỉ là người, vẫn còn nằm trong phạm vi hiểu biết.
Còn con quái vật trước mắt kia, đã hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của mình, khiến người ta khó lòng tưởng tượng.
“AIHI" Sau cơn sợ hãi dữ dội, Trần Thi Nhã hét lớn một tiếng rồi ngất xỉu.
“Là người một nhà, đừng động đến cô ấy!” Diệp Lâm vội vàng ngăn lại động tác tiếp theo của mãng xà.
Mãng xà cúi cái đầu cực to xuống ngửi ngửi Trần Thi Nhã, dường như muốn nhớ kỹ khí vị trên người cô.
Sau đó, nó quay người định chui xuống đất, thì chợt nghe tiếng sáo du dương truyền đến từ xa.
Mãng xà nhìn lại, ngây người tại chỗ giống như trở thành hòn vọng phu.
“Gì đây?” Diệp Lâm cũng nghe thấy tiếng sáo quỷ dị cực kì chói tai và sắc bén, có phần giống với ngôn ngữ rắn khó hiểu.
Nghe thì là tiếng sáo, thực tế thì giống như là đang nói chuyện với mãng xà.
Tiếng sáo từ xa đến gần.
Người thổi sáo cũng nhanh chóng xuất hiện.
Diệp Lâm nhìn sang, thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi, quần áo mộc mạc, để mặt mộc, tóc đuôi ngực, có loại cảm giác hồn nhiên và xinh đẹp tự nhiên, khác với người đẹp thành phố.
“Tiên nhi!” Cô gái buông sáo, đứng dưới chân núi, gọi mãng xà.
Mãng xà hơi do dự, rồi vẫn chui xuống đất, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt cô gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.