Chương 302: Tôi đã gieo chú Sinh Tử trên người bà!
Phúc Vương
29/02/2024
Ngay sau đó, không khí xung quanh trở nên quỷ dị hơn nữa.
Mọi người cảm thấy sau lưng phát lạnh, giống như là đang ở trong địa ngục.
Còn bà cụ nhà họ Bạch, khi Diệp Lâm chỉ một ngón tay về phía bà ta, bà ta lập tức phun ra một ngụm máu đen, liên tục lùi ra phía sau.
“Đây... đây là...”
Bạch Nãi Nãi bụm ngực mình, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ khó tin.
“Tôi đã gieo chú Sinh Tử trên người bà!”
Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Hiện giờ, sống chết của bà phụ thuộc vào một suy nghĩ của tôi!”. ngôn tình ngược
Cái gì? Nghe vậy, sắc mặt Bạch Nãi Nãi lập tức trở nên trắng bệnh.
Dù bà ta đã loáng thoáng đoán được, nhưng khi nghe đáp án vẫn cứ như bị sét đánh.
“Sao có thể chứ?” “Tuyệt đối không thể nào!”
Bà ta vốn cho rằng mình gây chú thuật lên người đối phương, để điều khiển sống chết của đối phương, không ngờ đến cuối cùng người trúng chú lại là mình.
Bạch Nãi Nãi ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đẩy mình rơi vào. tình cảnh nguy hiểm, không thể tự cứu vớt được.
Là một người Vu y Tát Mãn, bà ta hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào về sự lợi hại của chú Sinh Tử.
Khoảnh khắc trúng chú, bà ta đã cảm ứng được trái tim mình... bà ta chỉ là không dám tin tưởng mà thôi.
Giờ phút này, không chỉ Bạch Nãi Nãi mang vẻ mặt cực kì hoảng sợ, mà mọi người xung quanh đều rất là ngạc nhiên.
Dù là ai cũng không ngờ rằng kết quả cuối cùng lại là thế này.
Thật sự là một sự thay đổi 180°.
“Tôi biết ngay mà... sẽ không thuận lợi như thế mà.. than thở, nảy sinh suy nghĩ bỏ đi.
Hồ Đại Tiên giãm chân Thật ra thì khoảnh khắc nhà họ Khôi bị giết, ông ta đã có ý định rút lui, nhưng lại bị nhà họ Hoàng và nhà họ Bạch giữ chân lại. Đúng là một bước sai, bước nào cũng sail
Đối với năm đại gia tộc bọn họ mà nói, cục diện trước mắt chẳng khác gì thua hết cả ván cờ.
“Sao có thể chứ? Chẳng lẽ thằng nhãi kia... không uống thuốc Sinh Tử?”
Cho đến lúc này, Hoàng Tam Gia vẫn còn ôm lòng may mắn, không nhận ra được chỗ lợi hại của Diệp Lâm.
Thậm chí còn xem không rõ bằng Liễu Như Yên: “Chẳng lẽ... Diệp tiên sinh cũng hiểu Vu thuật?”
Nếu không thì sao chỉ với một lóng tay đã đánh ngược lại Bạch Nãi Nãi được?
“Có phải là không sao rồi không?”
Susan mở mắt ra, thấy Diệp Lâm không sao thì tạm thời yên tâm.
Mọi người cảm thấy sau lưng phát lạnh, giống như là đang ở trong địa ngục.
Còn bà cụ nhà họ Bạch, khi Diệp Lâm chỉ một ngón tay về phía bà ta, bà ta lập tức phun ra một ngụm máu đen, liên tục lùi ra phía sau.
“Đây... đây là...”
Bạch Nãi Nãi bụm ngực mình, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ khó tin.
“Tôi đã gieo chú Sinh Tử trên người bà!”
Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Hiện giờ, sống chết của bà phụ thuộc vào một suy nghĩ của tôi!”. ngôn tình ngược
Cái gì? Nghe vậy, sắc mặt Bạch Nãi Nãi lập tức trở nên trắng bệnh.
Dù bà ta đã loáng thoáng đoán được, nhưng khi nghe đáp án vẫn cứ như bị sét đánh.
“Sao có thể chứ?” “Tuyệt đối không thể nào!”
Bà ta vốn cho rằng mình gây chú thuật lên người đối phương, để điều khiển sống chết của đối phương, không ngờ đến cuối cùng người trúng chú lại là mình.
Bạch Nãi Nãi ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đẩy mình rơi vào. tình cảnh nguy hiểm, không thể tự cứu vớt được.
Là một người Vu y Tát Mãn, bà ta hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào về sự lợi hại của chú Sinh Tử.
Khoảnh khắc trúng chú, bà ta đã cảm ứng được trái tim mình... bà ta chỉ là không dám tin tưởng mà thôi.
Giờ phút này, không chỉ Bạch Nãi Nãi mang vẻ mặt cực kì hoảng sợ, mà mọi người xung quanh đều rất là ngạc nhiên.
Dù là ai cũng không ngờ rằng kết quả cuối cùng lại là thế này.
Thật sự là một sự thay đổi 180°.
“Tôi biết ngay mà... sẽ không thuận lợi như thế mà.. than thở, nảy sinh suy nghĩ bỏ đi.
Hồ Đại Tiên giãm chân Thật ra thì khoảnh khắc nhà họ Khôi bị giết, ông ta đã có ý định rút lui, nhưng lại bị nhà họ Hoàng và nhà họ Bạch giữ chân lại. Đúng là một bước sai, bước nào cũng sail
Đối với năm đại gia tộc bọn họ mà nói, cục diện trước mắt chẳng khác gì thua hết cả ván cờ.
“Sao có thể chứ? Chẳng lẽ thằng nhãi kia... không uống thuốc Sinh Tử?”
Cho đến lúc này, Hoàng Tam Gia vẫn còn ôm lòng may mắn, không nhận ra được chỗ lợi hại của Diệp Lâm.
Thậm chí còn xem không rõ bằng Liễu Như Yên: “Chẳng lẽ... Diệp tiên sinh cũng hiểu Vu thuật?”
Nếu không thì sao chỉ với một lóng tay đã đánh ngược lại Bạch Nãi Nãi được?
“Có phải là không sao rồi không?”
Susan mở mắt ra, thấy Diệp Lâm không sao thì tạm thời yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.