Cuồng Luyến Chi Ái 1: Em Phải Yêu Tôi
Chương 16: Anh có biết
lacyy
20/09/2023
Trong quá trình rụng dâu của Tư Duệ, Mạc Chính Thần cư nhiên không thể
đụng được đến cô, càng khiến cho anh sinh sự bực tức. Nghĩ đến cũng lạ,
anh và cô quan hệ không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng chơi trần như
thế mà cô lại không mang thai...
"Gọi tất cả những người từng hậu hạ Duệ nhi vào đây cho tôi..."
Quản gia lập tức nhận lệnh, sau đó là hàng loạt người hầu nữ tầm sáu người tiến vào, trên mặt ai cũng mang vẻ sợ hãi...
"Người nào phụ trách thức ăn hằng ngày của cô ấy..."
Đám người hầu đồng loạt chỉ về phía một cô gái có vẻ nhỏ tuổi ở đó, Mạc Chính Thần phẩy tay ý bảo bọn họ ra ngoài, còn lại cô gái vẫn quỳ trên mặt đất, hai tay đan chặt vào nhau run rẩy...
"Khai đi...trước khi tôi cho cả nhà cô chôn cùng..."
Người hầu nữ không dám ngẩn mặt nhìn, giọng nói cũng run sợ vài phần...
"Khai...khai gì ạ..."
"Hằng ngày cô chuẩn bị thức ăn cho Duệ nhi...có cho thêm thứ gì đặc biệt không..."
Cô gái vẫn im lặng không nói gì, lắc đầu lia lịa tỏ ý không có...
"Thưa thiếu gia, chúng tôi đã mang thuốc gì xác nhận...đây là thuốc tránh thai cho nữ..."
Quản gia mang một gói bột thuốc nhỏ đã được nghiền thành vụn vào, một người hầu khác ở chung phòng với người hầu nữ này đưa cho ông ta...
"Không...không phải..."
Mạc Chính Thần ném gói thuốc về phía cô gái, cơn giận lên đến đỉnh điểm...
"Giết hết những người có liên quan đến cô ta...sạch sẽ vào..."
Người hầu nữ cúi rạp đầu xuống khóc lóc nức nở, cô gái chỉ tầm mười tám tuổi đã phải nghỉ học để đi làm thuê cho gia đình giàu có, nay lại vì một lỗi lầm nhỏ khiến gia đình liên lụy...
"Không được giết cô ấy..."
Nhã Tư Duệ đẩy mạnh cửa đi vào mặc người hầu ngăn cản, sắc mặt cô vẫn còn xanh xao từ cơn đau truyền ở bụng...
"Thuốc là tôi kêu cô ấy bỏ vào...không liên quan đến cô ấy..."
Mạc Chính Thần chăm chú nhìn cô, giọng điệu vẫn không thay đổi...
"Thực hiện lời tôi nói..."
Vệ sĩ lần lượt tiến vào mang người hầu nữ kia đi, cô gái khóc lóc cầu xin Nhã Tư Duệ...
"Cứu tôi với...tiểu thư...huhu..."
Nhã Tư Duệ muốn đẩy vệ sĩ ra khỏi cô gái, nhưng vệ sĩ lại là những nam nhân to khỏe, chỉ một cái gạt tay đã đẩy mạnh cơ thể nhỏ bé của cô ngã trên đất...
"Á...đau quá..."
Tay của Tư Duệ va chạm với nền nhà bị chảy máu, nhưng cô không còn để ý đến vết thương của mình nữa rồi. Bản thân cô đã đủ thê thảm lại còn lại cho người khác bị liên lụy nữa kia chứ... "Mạc Chính Thần...đừng hại bọn họ..."
Nhã Tư Duệ đưa mắt nhìn anh, cô sẽ không giả vờ hiền lành hay ngoan ngoãn nữa, cô cũng mệt lắm rồi...
"Anh muốn gì cũng được...anh muốn tôi sinh con cho anh cũng được...anh muốn tôi yêu anh cũng được...nhưng đừng hại người vô tội..."
Mạc Chính Thần tiến lại nâng khuôn mặt nhỏ đầy nước lên, có chút đau lòng lau nước mắt cho cô...
"Lúc em uống thuốc sao không nghĩ đến hậu quả...bây giờ lại cầu xin tôi tha cho bọn chúng..."
"Nếu tôi mang thai sao anh không nghĩ đến việc tôi có thể chết trên bàn mổ..."
"Tôi đã bảo sẽ không để em xảy ra chuyện..."
"Anh không thể lường trước việc gì cả...đừng tự cho mình là đúng..."
Nhã Tư Duệ gạt tay Mạc Chính Thần khỏi mặt mình, cô dựa lưng vào tường thở đều lại, tiếp tục nói...
"Anh có biết sách vở mà tôi đi học, mẹ tôi đã phải dành dụm mới mua được không..."
"Anh có biết cái ngày mà anh làm chuyện kinh tởm đó với tôi...từ lúc đó đêm nào tôi cũng mơ thấy ác mộng...tỉnh dậy lúc nửa đêm rồi tủi thân mà khóc không..."
"Anh có biết cảm giác ở cùng một tên cưỡng hiếp mình, rồi lại cho hắn cơ hội quang minh chính đại cưỡng hiếp mình cả đời nó sỉ nhục thế nào không..."
"Anh có biết thích một ai đó là gì không..."
Mạc Chính Thần vẫn chăm chú nhìn cô, vẫn nghĩ cô giả vờ để được trốn thoát...
"Làm cho tôi suốt ngày quỳ rạp xuống chân anh cầu xin sự thương xót, làm cho tôi khóc đến đau lòng, đây là cách anh thích tôi à..."
Nhã Tư Duệ nhìn Mạc Chính Thần không mang chút ẩn ý gì cả, cô nghĩ sao thì nói vậy. Nói không phải để anh ta cảm thông hay gì vả, mà nói để anh ta biết anh ta sai ở đâu...
"Tôi thích em theo cách của riêng tôi...tôi có thể cho em tất cả mọi thứ nếu em muốn..."
Mạc Chính Thần lúc nào cũng bảo thủ như vậy, anh ta luôn giữ vững quan điểm sai lầm của bản thân và phủ định ý kiến của Tư Duệ...
"Anh chả biết gì cả....anh căn bản không hề thích tôi...thứ anh muốn chỉ là sự chinh phục một thứ đồ chơi mà thôi..."
"Tôi không quan tâm em là đồ chơi hay gì cả, em phải là của tôi..."
Nhã Tư Duệ vịn vào thành ghế đứng dậy, máu trên tay cô chảy càng nhiều hơn nhưng cô lại chẳng thấy đau một chút nào cả...
"Ừ...anh muốn sao cũng được..."
"Gọi tất cả những người từng hậu hạ Duệ nhi vào đây cho tôi..."
Quản gia lập tức nhận lệnh, sau đó là hàng loạt người hầu nữ tầm sáu người tiến vào, trên mặt ai cũng mang vẻ sợ hãi...
"Người nào phụ trách thức ăn hằng ngày của cô ấy..."
Đám người hầu đồng loạt chỉ về phía một cô gái có vẻ nhỏ tuổi ở đó, Mạc Chính Thần phẩy tay ý bảo bọn họ ra ngoài, còn lại cô gái vẫn quỳ trên mặt đất, hai tay đan chặt vào nhau run rẩy...
"Khai đi...trước khi tôi cho cả nhà cô chôn cùng..."
Người hầu nữ không dám ngẩn mặt nhìn, giọng nói cũng run sợ vài phần...
"Khai...khai gì ạ..."
"Hằng ngày cô chuẩn bị thức ăn cho Duệ nhi...có cho thêm thứ gì đặc biệt không..."
Cô gái vẫn im lặng không nói gì, lắc đầu lia lịa tỏ ý không có...
"Thưa thiếu gia, chúng tôi đã mang thuốc gì xác nhận...đây là thuốc tránh thai cho nữ..."
Quản gia mang một gói bột thuốc nhỏ đã được nghiền thành vụn vào, một người hầu khác ở chung phòng với người hầu nữ này đưa cho ông ta...
"Không...không phải..."
Mạc Chính Thần ném gói thuốc về phía cô gái, cơn giận lên đến đỉnh điểm...
"Giết hết những người có liên quan đến cô ta...sạch sẽ vào..."
Người hầu nữ cúi rạp đầu xuống khóc lóc nức nở, cô gái chỉ tầm mười tám tuổi đã phải nghỉ học để đi làm thuê cho gia đình giàu có, nay lại vì một lỗi lầm nhỏ khiến gia đình liên lụy...
"Không được giết cô ấy..."
Nhã Tư Duệ đẩy mạnh cửa đi vào mặc người hầu ngăn cản, sắc mặt cô vẫn còn xanh xao từ cơn đau truyền ở bụng...
"Thuốc là tôi kêu cô ấy bỏ vào...không liên quan đến cô ấy..."
Mạc Chính Thần chăm chú nhìn cô, giọng điệu vẫn không thay đổi...
"Thực hiện lời tôi nói..."
Vệ sĩ lần lượt tiến vào mang người hầu nữ kia đi, cô gái khóc lóc cầu xin Nhã Tư Duệ...
"Cứu tôi với...tiểu thư...huhu..."
Nhã Tư Duệ muốn đẩy vệ sĩ ra khỏi cô gái, nhưng vệ sĩ lại là những nam nhân to khỏe, chỉ một cái gạt tay đã đẩy mạnh cơ thể nhỏ bé của cô ngã trên đất...
"Á...đau quá..."
Tay của Tư Duệ va chạm với nền nhà bị chảy máu, nhưng cô không còn để ý đến vết thương của mình nữa rồi. Bản thân cô đã đủ thê thảm lại còn lại cho người khác bị liên lụy nữa kia chứ... "Mạc Chính Thần...đừng hại bọn họ..."
Nhã Tư Duệ đưa mắt nhìn anh, cô sẽ không giả vờ hiền lành hay ngoan ngoãn nữa, cô cũng mệt lắm rồi...
"Anh muốn gì cũng được...anh muốn tôi sinh con cho anh cũng được...anh muốn tôi yêu anh cũng được...nhưng đừng hại người vô tội..."
Mạc Chính Thần tiến lại nâng khuôn mặt nhỏ đầy nước lên, có chút đau lòng lau nước mắt cho cô...
"Lúc em uống thuốc sao không nghĩ đến hậu quả...bây giờ lại cầu xin tôi tha cho bọn chúng..."
"Nếu tôi mang thai sao anh không nghĩ đến việc tôi có thể chết trên bàn mổ..."
"Tôi đã bảo sẽ không để em xảy ra chuyện..."
"Anh không thể lường trước việc gì cả...đừng tự cho mình là đúng..."
Nhã Tư Duệ gạt tay Mạc Chính Thần khỏi mặt mình, cô dựa lưng vào tường thở đều lại, tiếp tục nói...
"Anh có biết sách vở mà tôi đi học, mẹ tôi đã phải dành dụm mới mua được không..."
"Anh có biết cái ngày mà anh làm chuyện kinh tởm đó với tôi...từ lúc đó đêm nào tôi cũng mơ thấy ác mộng...tỉnh dậy lúc nửa đêm rồi tủi thân mà khóc không..."
"Anh có biết cảm giác ở cùng một tên cưỡng hiếp mình, rồi lại cho hắn cơ hội quang minh chính đại cưỡng hiếp mình cả đời nó sỉ nhục thế nào không..."
"Anh có biết thích một ai đó là gì không..."
Mạc Chính Thần vẫn chăm chú nhìn cô, vẫn nghĩ cô giả vờ để được trốn thoát...
"Làm cho tôi suốt ngày quỳ rạp xuống chân anh cầu xin sự thương xót, làm cho tôi khóc đến đau lòng, đây là cách anh thích tôi à..."
Nhã Tư Duệ nhìn Mạc Chính Thần không mang chút ẩn ý gì cả, cô nghĩ sao thì nói vậy. Nói không phải để anh ta cảm thông hay gì vả, mà nói để anh ta biết anh ta sai ở đâu...
"Tôi thích em theo cách của riêng tôi...tôi có thể cho em tất cả mọi thứ nếu em muốn..."
Mạc Chính Thần lúc nào cũng bảo thủ như vậy, anh ta luôn giữ vững quan điểm sai lầm của bản thân và phủ định ý kiến của Tư Duệ...
"Anh chả biết gì cả....anh căn bản không hề thích tôi...thứ anh muốn chỉ là sự chinh phục một thứ đồ chơi mà thôi..."
"Tôi không quan tâm em là đồ chơi hay gì cả, em phải là của tôi..."
Nhã Tư Duệ vịn vào thành ghế đứng dậy, máu trên tay cô chảy càng nhiều hơn nhưng cô lại chẳng thấy đau một chút nào cả...
"Ừ...anh muốn sao cũng được..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.