Chương 85
Ngư Mộ Diêu
11/11/2020
Bờ sông Nile Thượng Ai Cập, Aus thản mục đại điện.
Aus thản mục đại điện là điện đường chính tham cao nhất Thượng Ai Cập, tất cả hội nghị quan trọng và bí mật đều được tổ chức ở đây, người ở bên ngoài nhìn vào chẳng qua chỉ là một đại điện so với bình thường còn bình thường hơn, nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài căn bản không nhìn ra được cái gì, cho nên cũng không người nào biết cấu tạo bên trong, thật tình họ sẽ không biết đây là một công trình có kiến trúc vô cùng khéo léo, bởi vì ngoại trừ người lãnh đạo tối cao nhất Thượng Ai Cập ─ Mông Nạp Hughes thì không một ai biết cơ quan bí mật nằm chỗ nào, nó kiến tạo công tượng ở đại điện lạc thành sau này, tự nhiên cũng mất đi ý nghĩa tồn tại của bọn hắn.
Giờ phút này trong đại điện, ánh sáng nhạt chấn động, ánh lửa lập loè yếu ớt chiếu rọi lên khuôn mặt tà mỵ của Mông Nạp Hughes, vẻ dị thường quỷ dị, đôi mắt dài nhỏ mà thâm thúy lại lạnh lùng quét mắt liếc vài tên thần bí phía dưới, khóe miệng dần dần kéo ra một vòng cười lạnh, tiếng nói thấp thẩm chậm rãi vang lên trong đại điện yên tĩnh:
“Được rồi! Tình huống các ngươi báo cáo ta đã rõ, nếu như chuyện này giống như lời các ngươi nói…, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Chỉ thấy hắn ưu nhã mà vung tay lên, góc tường lấp kín rõ ràng quỷ dị đột nhiên chuyển động, ở một góc tường có một cái cửa mở ra, tiếng nói Mông Nạp Hughes thấp thẩm quỷ mỵ lại một lần nữa vang lên: “Đi ra ngoài đi!”
Giống như là bị sợ, những tên mặc y phục màu đen thần bí toàn bộ đều không tự chủ được mà khẽ giật mình, lập tức rất có ăn ý lẫn nhau liếc nhau một cái, một hơi đồng thanh nói: “Vâng!”
Sau mới nhao nhao kính cẩn mà khom người cáo lui, thời điểm người cuối cùng xuyên qua cánh cửa ngầm, trong nháy mắt cánh cửa tự động đóng lại, không thấy một tia khe hở, khiến cho những người kia một hồi rùng mình.
Đại điện yên tĩnh chỉ còn lại Mông Nạp Hughes, hắn thản nhiên mà ngồi trên ghế bằng vàng hình sư tử ở đại điện, bốn phía ngoại trừ tiếng ‘keng keng’ của những khúc gỗ được đốt rất nhỏ ngoài ra không nghe được bất kỳ tiếng động nào khác, cứ như vậy đã qua rất lâu, Mông Nạp Hughes giống như không có ý định rời đi, hắn như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn kỹ lấy nơi tối tăm nhất trong đại điện, phảng phất đang cùng một cổ lực lượng vô hình phân cao thấp.
Mông Nạp Hughes và Oropesa Seth là huynh đệ, nhưng cũng không phải cùng một mẫu thân sinh ra, tương phản với vẻ đẹp cao thượng của Oropesa Seth, Mông Nạp Hughes lại làm cho người ta có cảm giác tà mị, hắn tựa hồ hoàn toàn không có di truyền tướng mạo thượng giới của Pharaoh, dưới hàng lông mày cao là một đôi mắt nhỏ dài thâm thúy lợi hại, mũi rất thẳng, bờ môi mỏng mà khêu gợi, khiến người ta có một loại cảm giác lạnh lùng không cách nào thân thiết được, rồi lại không tự chủ được mà bị mị lực đặc biệt của hắn khuynh đảo.
“Tác Baker! Ta biết ngươi đang ở đây, ra đây!” Tiếng nói sâm lãnh trong đại điện trống trải ung dung mà vang lên, Mông Nạp Hughes như không còn kiên nhẫn mà cau mày nói, hai con ngươi lợi hại có chút nheo lại, ánh mắt nhìn thẳng lấy một màn đen không có phân nửa động.
Tiếng bước chân nhỏ đến mức không thể nghe thấy, từ nơi bóng tối một thân ảnh chậm rãi đi ra, vẫn là cách ăn mặc ngàn năm như một kia, cả người bị nghiêm nghiêm thực thực mà dấu mình ở bên trong cái áo choàng màu đen, không lên tiếng, y đi đến giữa đại điện sau đó chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ.
“Không phải ta đã nói ở trước mặt ta không cần che mặt sao? Đem cái áo choàng chướng mắt kia cởi ra cho ta!” Tác Baker vừa xuất hiện, Mông Nạp Hughes liền trói chặt lấy lông mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ giận, rất hiển nhiên là do cách ăn mặc này của Tác Baker chọc tới hắn.
Cho dù cách ăn mặc này ngay từ đầu là từ mệnh lệnh của hắn, được giới hạn khi ở trước mặt người khác ngoại trừ hắn, hắn cũng không rõ chính mình tại sao lại muốn đề ra mệnh lệnh kỳ lạ như thế, chỉ là không thể chịu đựng được ánh mắt của những người khác lưu luyến ở trên người y, nếu hắn biết được sẽ khiến cho tâm tình của hắn bạo phát, xúc động đến muốn giết người.
Có lẽ, hắn cho rằng Tác Baker là của một mình hắn, trừ hắn ra, không ai có thể nhìn y.
_______________
Có ai muốn hợp tác edit những chương cuối với tôi cho nhanh không? ㅠㅡㅠ
Aus thản mục đại điện là điện đường chính tham cao nhất Thượng Ai Cập, tất cả hội nghị quan trọng và bí mật đều được tổ chức ở đây, người ở bên ngoài nhìn vào chẳng qua chỉ là một đại điện so với bình thường còn bình thường hơn, nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài căn bản không nhìn ra được cái gì, cho nên cũng không người nào biết cấu tạo bên trong, thật tình họ sẽ không biết đây là một công trình có kiến trúc vô cùng khéo léo, bởi vì ngoại trừ người lãnh đạo tối cao nhất Thượng Ai Cập ─ Mông Nạp Hughes thì không một ai biết cơ quan bí mật nằm chỗ nào, nó kiến tạo công tượng ở đại điện lạc thành sau này, tự nhiên cũng mất đi ý nghĩa tồn tại của bọn hắn.
Giờ phút này trong đại điện, ánh sáng nhạt chấn động, ánh lửa lập loè yếu ớt chiếu rọi lên khuôn mặt tà mỵ của Mông Nạp Hughes, vẻ dị thường quỷ dị, đôi mắt dài nhỏ mà thâm thúy lại lạnh lùng quét mắt liếc vài tên thần bí phía dưới, khóe miệng dần dần kéo ra một vòng cười lạnh, tiếng nói thấp thẩm chậm rãi vang lên trong đại điện yên tĩnh:
“Được rồi! Tình huống các ngươi báo cáo ta đã rõ, nếu như chuyện này giống như lời các ngươi nói…, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Chỉ thấy hắn ưu nhã mà vung tay lên, góc tường lấp kín rõ ràng quỷ dị đột nhiên chuyển động, ở một góc tường có một cái cửa mở ra, tiếng nói Mông Nạp Hughes thấp thẩm quỷ mỵ lại một lần nữa vang lên: “Đi ra ngoài đi!”
Giống như là bị sợ, những tên mặc y phục màu đen thần bí toàn bộ đều không tự chủ được mà khẽ giật mình, lập tức rất có ăn ý lẫn nhau liếc nhau một cái, một hơi đồng thanh nói: “Vâng!”
Sau mới nhao nhao kính cẩn mà khom người cáo lui, thời điểm người cuối cùng xuyên qua cánh cửa ngầm, trong nháy mắt cánh cửa tự động đóng lại, không thấy một tia khe hở, khiến cho những người kia một hồi rùng mình.
Đại điện yên tĩnh chỉ còn lại Mông Nạp Hughes, hắn thản nhiên mà ngồi trên ghế bằng vàng hình sư tử ở đại điện, bốn phía ngoại trừ tiếng ‘keng keng’ của những khúc gỗ được đốt rất nhỏ ngoài ra không nghe được bất kỳ tiếng động nào khác, cứ như vậy đã qua rất lâu, Mông Nạp Hughes giống như không có ý định rời đi, hắn như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn kỹ lấy nơi tối tăm nhất trong đại điện, phảng phất đang cùng một cổ lực lượng vô hình phân cao thấp.
Mông Nạp Hughes và Oropesa Seth là huynh đệ, nhưng cũng không phải cùng một mẫu thân sinh ra, tương phản với vẻ đẹp cao thượng của Oropesa Seth, Mông Nạp Hughes lại làm cho người ta có cảm giác tà mị, hắn tựa hồ hoàn toàn không có di truyền tướng mạo thượng giới của Pharaoh, dưới hàng lông mày cao là một đôi mắt nhỏ dài thâm thúy lợi hại, mũi rất thẳng, bờ môi mỏng mà khêu gợi, khiến người ta có một loại cảm giác lạnh lùng không cách nào thân thiết được, rồi lại không tự chủ được mà bị mị lực đặc biệt của hắn khuynh đảo.
“Tác Baker! Ta biết ngươi đang ở đây, ra đây!” Tiếng nói sâm lãnh trong đại điện trống trải ung dung mà vang lên, Mông Nạp Hughes như không còn kiên nhẫn mà cau mày nói, hai con ngươi lợi hại có chút nheo lại, ánh mắt nhìn thẳng lấy một màn đen không có phân nửa động.
Tiếng bước chân nhỏ đến mức không thể nghe thấy, từ nơi bóng tối một thân ảnh chậm rãi đi ra, vẫn là cách ăn mặc ngàn năm như một kia, cả người bị nghiêm nghiêm thực thực mà dấu mình ở bên trong cái áo choàng màu đen, không lên tiếng, y đi đến giữa đại điện sau đó chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ.
“Không phải ta đã nói ở trước mặt ta không cần che mặt sao? Đem cái áo choàng chướng mắt kia cởi ra cho ta!” Tác Baker vừa xuất hiện, Mông Nạp Hughes liền trói chặt lấy lông mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ giận, rất hiển nhiên là do cách ăn mặc này của Tác Baker chọc tới hắn.
Cho dù cách ăn mặc này ngay từ đầu là từ mệnh lệnh của hắn, được giới hạn khi ở trước mặt người khác ngoại trừ hắn, hắn cũng không rõ chính mình tại sao lại muốn đề ra mệnh lệnh kỳ lạ như thế, chỉ là không thể chịu đựng được ánh mắt của những người khác lưu luyến ở trên người y, nếu hắn biết được sẽ khiến cho tâm tình của hắn bạo phát, xúc động đến muốn giết người.
Có lẽ, hắn cho rằng Tác Baker là của một mình hắn, trừ hắn ra, không ai có thể nhìn y.
_______________
Có ai muốn hợp tác edit những chương cuối với tôi cho nhanh không? ㅠㅡㅠ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.