Chương 87
Ngư Mộ Diêu
11/11/2020
Edit: Karroy_21091108
Yêu thật sự rất kì quái, rõ ràng nhìn không thấy, sờ cũng không được, vậy nhưng tại sao cũng không bỏ xuống được, đau khổ cứ dây dưa lấy y.
Thời điểm biết được cái gọi là tình yêu, lúc đó còn không kịp trở tay tình yêu đã chiếm cứ toàn bộ linh hồn, giống như rơi vào tay giặc không cách nào giãy dụa... Lại có lẽ... cho tới bây giờ y không có lựa chọn giãy dụa.
Y đã từng vô số lần tự hỏi chính mình một vấn đề: Vì một người không yêu mình mà bất chấp đạo nghĩa trả giá nhiều như vậy có đáng không?
Nhưng đáp án lại chính là "Không oán không hối". Y như vậy trong mắt hắn nhất định là rất buồn cười và ngu xuẩn! Nhưng mà y cũng chỉ biết làm như vậy thôi, y đã không còn đường thối lui nữa rồi.
Chẳng bao lâu, y vẫn luôn cô độc mà sống, tâm hờ hững như cồn cát hoang vu, yên ả. Thời điểm tình yêu vô tình xâm nhập, một dòng nhiệt lưu rót vào lòng y, làm cho y cảm giác như sống lại, cồn cát yên ả cũng xoáy lên ngàn tầng phong ba.
Loại cảm giác mãnh liệt này khiến cho y như cuồng như si, y cố chấp mà truy cầu lấy ước mơ như vậy. Nhưng đổi lại là một lần lại một lần thất vọng cùng tổn thương. Sau này, y mới hiểu được nguyên lai yêu không phải cứ cho đi thì sẽ được đáp lại. Tổn thương vô số lần, tâm mê loạn này còn có thể nóng bỏng được sao?
Kì thật, thời gian lâu rồi y cũng không biết đến cùng mình đang theo đuổi cái gì. Có lẽ... loại tâm tình này đã trở thành một thói quen đi. Có lẽ... hắn đã xác định chắc chắn sẽ thất bại.
Có phải hay không, một khi bỏ ra tựu cũng không màng đến hậu quả. Mọi ánh mắt, mọi động tác của hắn đều khiến cho y cảm động không cách nào biểu đạt được. Y đã không còn nhiều thời gian ở lại bên cạnh hắn nữa, y sợ chính mình còn yêu hắn chưa đủ. Buồn cười chính là y yêu hắn, nhưng hắn lại xem là vớ vẩn. Theo tính cách của hắn, nếu như y đối với hắn không có bất kì lợi ích gì... hắn nhất định ngay cả liếc mắt cũng không thèm bố thí cho y.
Cho nên y có liều lĩnh tìm đủ mọi cách để có được năng lực, cho dù vi phạm tế tự cấm kị cao nhất... Đáng tiếc, dù cho y đã nhận được năng lực cao cường thì sao, cũng không cách nào thay đổi được vận mệnh hắn không yêu y.
May mắn... Ít nhất, y đối với hắn còn chút hữu dụng. Y có thể tự lừa gạt mình rằng: "Hắn cần ta". Như vậy là đủ rồi. Mặc kệ ngu xuẩn hay ngốc nghếch cũng được. Y chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn lâu hơn một chút, cho dù một ngày, một giờ, một phút... Hay dù chỉ là một giây ngắn ngủi cũng đã đủ rồi.
"Nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?" Không biết từ khi nào, Mông Nạp Hughes đã bước xuống bậc thang, lặng yên không một tiếng động mà đi đến trước mặt Tác Baker, tiếng nói âm lãnh thổi vào tai y. Hắn nâng cao tay tựa hồ muốn kéo áo choàng chướng mắt của y xuống, lại không nghĩ rằng, động tác của hắn khiến Tác Baker cả kinh. Y ngay lập tức tập tễnh lùi về sau hai bước.
"Không có... không có cái gì?" Phát giác được hành động thất thố của mình, Tác Baker tường trang chấn định đáp. Hai tay kéo thấp áo choàng lại không tự chủ được mà run rẩy. Cho dù y biểu hiện hành động rất tự nhiên, nhưng kinh hoảng của y cũng trốn không thoát được đôi mắt khôn khéo của Mông Nạp Hughes.
"Tác Baker! Ngươi không cảm giác hôm nay mình quá khác thường sao?" Mông Nạp Hughes ánh mắt rõ ràng một thẩm, tiếng nói nghiêm khắc rõ ràng đang ép mình không được tức giận.
Chết tiệt! Đến cùng thì hôm nay Tác Baker đã xảy ra chuyện gì? Dịu dàng ngoan ngoãn của bình thường đi đâu rồi? Tại sao thấy hắn lại giống như thấy quỷ, thậm chí không muốn dùng bộ mặt thật đối với hắn.
Càng đáng chết hơn lại là mình vì những chuyện này mà tức giận, tại sao có thể vậy? Đó căn bản không có lý do đáng nói.
Nhưng mà... trong nội tâm thật sự có một cỗ lửa giận vô danh đang hừng hực thiêu đốt. Vô số nghi vấn cũng vờn quanh trong đầu hắn.
Y nghĩ cái gì mà nghĩ đến xuất thần như thế? Tại sao y muốn tránh đi tay của mình? Y tại sao lại thất kinh? Tại sao lại muốn cãi mệnh lệnh của hắn? Chết tiệt... Điều có thể khiến cho hắn chú ý không chỉ là có quyền lợi cùng địa vị sao? Hắn chán ghét cảm giác khó hiểu như vậy!
"Xin ngài tha thứ Tác Baker thất thố, Tác Baker vừa rồi chỉ là đang nghĩ đến những báo cáo của những tên tùy tùng lúc nãy khiến cho thần có chút thất thần."
Tác Baker đứng lại sau, rất nhanh liền khôi phục trấn định, bởi vì y biết, cái gì mới có thể khiến cho Mông Nạp Hughes thực sự hứng thú. Thật chất chủ đề này với y mà nói không có chút ý nghĩa nào.
Hắn không cách nào biết rõ lời y nói là thực hay giả, y đã không có dũng khí để cho hắn chứng kiến ánh mắt của y. Ánh mắt ẩn lấy quá nhiều khổ sở cùng yếu ớt...
Yêu thật sự rất kì quái, rõ ràng nhìn không thấy, sờ cũng không được, vậy nhưng tại sao cũng không bỏ xuống được, đau khổ cứ dây dưa lấy y.
Thời điểm biết được cái gọi là tình yêu, lúc đó còn không kịp trở tay tình yêu đã chiếm cứ toàn bộ linh hồn, giống như rơi vào tay giặc không cách nào giãy dụa... Lại có lẽ... cho tới bây giờ y không có lựa chọn giãy dụa.
Y đã từng vô số lần tự hỏi chính mình một vấn đề: Vì một người không yêu mình mà bất chấp đạo nghĩa trả giá nhiều như vậy có đáng không?
Nhưng đáp án lại chính là "Không oán không hối". Y như vậy trong mắt hắn nhất định là rất buồn cười và ngu xuẩn! Nhưng mà y cũng chỉ biết làm như vậy thôi, y đã không còn đường thối lui nữa rồi.
Chẳng bao lâu, y vẫn luôn cô độc mà sống, tâm hờ hững như cồn cát hoang vu, yên ả. Thời điểm tình yêu vô tình xâm nhập, một dòng nhiệt lưu rót vào lòng y, làm cho y cảm giác như sống lại, cồn cát yên ả cũng xoáy lên ngàn tầng phong ba.
Loại cảm giác mãnh liệt này khiến cho y như cuồng như si, y cố chấp mà truy cầu lấy ước mơ như vậy. Nhưng đổi lại là một lần lại một lần thất vọng cùng tổn thương. Sau này, y mới hiểu được nguyên lai yêu không phải cứ cho đi thì sẽ được đáp lại. Tổn thương vô số lần, tâm mê loạn này còn có thể nóng bỏng được sao?
Kì thật, thời gian lâu rồi y cũng không biết đến cùng mình đang theo đuổi cái gì. Có lẽ... loại tâm tình này đã trở thành một thói quen đi. Có lẽ... hắn đã xác định chắc chắn sẽ thất bại.
Có phải hay không, một khi bỏ ra tựu cũng không màng đến hậu quả. Mọi ánh mắt, mọi động tác của hắn đều khiến cho y cảm động không cách nào biểu đạt được. Y đã không còn nhiều thời gian ở lại bên cạnh hắn nữa, y sợ chính mình còn yêu hắn chưa đủ. Buồn cười chính là y yêu hắn, nhưng hắn lại xem là vớ vẩn. Theo tính cách của hắn, nếu như y đối với hắn không có bất kì lợi ích gì... hắn nhất định ngay cả liếc mắt cũng không thèm bố thí cho y.
Cho nên y có liều lĩnh tìm đủ mọi cách để có được năng lực, cho dù vi phạm tế tự cấm kị cao nhất... Đáng tiếc, dù cho y đã nhận được năng lực cao cường thì sao, cũng không cách nào thay đổi được vận mệnh hắn không yêu y.
May mắn... Ít nhất, y đối với hắn còn chút hữu dụng. Y có thể tự lừa gạt mình rằng: "Hắn cần ta". Như vậy là đủ rồi. Mặc kệ ngu xuẩn hay ngốc nghếch cũng được. Y chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn lâu hơn một chút, cho dù một ngày, một giờ, một phút... Hay dù chỉ là một giây ngắn ngủi cũng đã đủ rồi.
"Nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?" Không biết từ khi nào, Mông Nạp Hughes đã bước xuống bậc thang, lặng yên không một tiếng động mà đi đến trước mặt Tác Baker, tiếng nói âm lãnh thổi vào tai y. Hắn nâng cao tay tựa hồ muốn kéo áo choàng chướng mắt của y xuống, lại không nghĩ rằng, động tác của hắn khiến Tác Baker cả kinh. Y ngay lập tức tập tễnh lùi về sau hai bước.
"Không có... không có cái gì?" Phát giác được hành động thất thố của mình, Tác Baker tường trang chấn định đáp. Hai tay kéo thấp áo choàng lại không tự chủ được mà run rẩy. Cho dù y biểu hiện hành động rất tự nhiên, nhưng kinh hoảng của y cũng trốn không thoát được đôi mắt khôn khéo của Mông Nạp Hughes.
"Tác Baker! Ngươi không cảm giác hôm nay mình quá khác thường sao?" Mông Nạp Hughes ánh mắt rõ ràng một thẩm, tiếng nói nghiêm khắc rõ ràng đang ép mình không được tức giận.
Chết tiệt! Đến cùng thì hôm nay Tác Baker đã xảy ra chuyện gì? Dịu dàng ngoan ngoãn của bình thường đi đâu rồi? Tại sao thấy hắn lại giống như thấy quỷ, thậm chí không muốn dùng bộ mặt thật đối với hắn.
Càng đáng chết hơn lại là mình vì những chuyện này mà tức giận, tại sao có thể vậy? Đó căn bản không có lý do đáng nói.
Nhưng mà... trong nội tâm thật sự có một cỗ lửa giận vô danh đang hừng hực thiêu đốt. Vô số nghi vấn cũng vờn quanh trong đầu hắn.
Y nghĩ cái gì mà nghĩ đến xuất thần như thế? Tại sao y muốn tránh đi tay của mình? Y tại sao lại thất kinh? Tại sao lại muốn cãi mệnh lệnh của hắn? Chết tiệt... Điều có thể khiến cho hắn chú ý không chỉ là có quyền lợi cùng địa vị sao? Hắn chán ghét cảm giác khó hiểu như vậy!
"Xin ngài tha thứ Tác Baker thất thố, Tác Baker vừa rồi chỉ là đang nghĩ đến những báo cáo của những tên tùy tùng lúc nãy khiến cho thần có chút thất thần."
Tác Baker đứng lại sau, rất nhanh liền khôi phục trấn định, bởi vì y biết, cái gì mới có thể khiến cho Mông Nạp Hughes thực sự hứng thú. Thật chất chủ đề này với y mà nói không có chút ý nghĩa nào.
Hắn không cách nào biết rõ lời y nói là thực hay giả, y đã không có dũng khí để cho hắn chứng kiến ánh mắt của y. Ánh mắt ẩn lấy quá nhiều khổ sở cùng yếu ớt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.