Chương 20: Không cho phép rống ta!
Trương Tiểu Lộc
15/05/2017
Lam Điện Diễm cứng người, nét mặt âm trầm
Thủy Nhi hoàn toàn không chút cảm giác tội lỗi nào, sờ sờ cái mũi nhỏ, nhăn đôi lông mày bé bé lại, nũng nịu reo lên –“Cha !Trên người ngươi rất bẩn nga!” – Ánh mắt vô tội chớp chớp, dường như đang khẳng định tình cảnh trước mắt hoàn toàn không liên quan đến nàng, không có chút quan hệ nào với nàng. Một chút cũng không có !!!…. Đây hoàn toàn là vấn đề vệ sinh riêng của Lam Điện Diễm !!! (Mik =.=)
Lam Điện Diễm đáng thương nhưng là nhìn cũng có khí phách nam nhân a!
Trừng mắt liếc Thủy Nhi một cái, Lam Điện Diễm nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh, hiện tại nhu cầu cấp bách chính giải quyết cái “đống” trên người hắn!
Ói thêm một lần nữa,Thủy Nhi tuy rằng cũng khôi phục chút thể lực nhưng vẫn là nửa tỉnh nửa say, bàn tay nhỏ ra sức dụi mắt nhìn bốn phía, sao?
……
Lam Điện Diễm kéo đống quần áo bẩn ấy, đem ném vào thùng rác, mở vòi hoa sen, dùng nước lạnh để rửa sạch “mùi rượu” toàn thân. Thuận tiên giúp bản thận mình “hạ nhiệt độ”. Cúi đầu nhìn xuống hạ thân đang bị “kìm nén” mà “kêu gào”, Lam Điện Diễm phiền chán, ảo não nguyển rủa một tiếng!
Chết tiệt ! Mình thật sự là trúng tà!
Dòng nước lạnh như băng không ngừng xối xuống nhưng vẫn không thể dập tắt được cảm giác khô nóng trong người Lam Điện Diễm. Lam Điện Diễm nhắm mắt lại dường như lại nhìn thấy bóng dáng khi nãy của Thủy Nhi vẫn lảng vảng trong đầu, cánh môi đỏ mộng, thanh âm mềm mại…..
Ngoài cửa “Xôn xao” một tiếng vang, lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của Lam Điện Diễm.
Lam Điện Diễm mở đôi mắt sắc như chim ưng ra, nhanh chóng hướng ra phía ngoài
Qủa nhiên, Thủy Nhi đã không muốn sống nên mở cửa sổ chui ra ngoài!
Trong lòng ngẩn ra, chưa kịp tự hỏi, Lam Điện Diễm đã cấp tốc xông ra phía trước, được vài bước thì quay trở về … nhanh chóng bận quần dài, ngay cả áo sơ mi cũng chưa kịp mặc , động tác nhanh nhẹn chui ra ngoài cửa sổ (Mik: muội thắc mắc ban nãy LC “mặc” gì =.= *hắc hắc*……á mik này….)
-“Đứng lại! Chết tiệt! Đừng nhúc nhích”-Lam Điện Diễm điên cuồng hét lên với Thủy Nhi.
Nếu là bình thường thì vấn đề này cũng không lớn. Nhưng vừa nãy Thủy Nhi ngay cả đứng còn không vững, cho dù đã ói hết ra một lần, nhưng ý thức cũng chưa tỉnh hẳn!Với trạng thái như vậy mà lại chơi trò “người nhện” này quả thật là đang liều mạng!
Nhưng cũng nên nói, Thủy Nhi đi rất nhanh! Tuy rằng đôi chân hơi lảo đảo nhưng nàng đều khống chế lại thăng bằng kịp thời.
Nháy mắt Thủy Nhi đã gần với tới được hàng rào chạm trỗ khắc hoa ở tầng cao nhất, có điều, dưới chân vừa trượt một cái, bé hét lên một tiếng, suýt ngả xuống nhưng may mắn là một cánh tay đã bắt được hàng rào.
Lam Điện Diễm bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh! Tức giận rống lên với Thủy Nhi
-“Đáng chết! Đừng nhúc nhích! Có nghe thấy không!”
Thủy Nhi dường như cái gì cũng không nghe thấy, đứng dậy tiếp tục trèo lên đỉnh lầu!
Lam Điện Diễm lúc đuổi đến tầng cao nhất lại bị dọa thêm một phen làm hắn một lần nữa đổ mồ hôi lạnh!
Lam Điện Diễm đang đứng ở lầu cao nhất,nhưng trên đỉnh lầu có một khung hình tròn, trên khung tròn ấy là chỗ cao nhất.. có một thanh sắt được kiến tạo một cách nghệ thuật hướng ra ngoài khoảng nửa vòng tròn, đường kính 50 ly, sày chừng 50 thước, đang lắc lư giữa không trung. Mà càng thêm lợi hại ở chỗ, Thủy Nhi lúc này đứng trên thanh treo ấy mà chơi trò “Xiếc – đi dây!”
Lam Điện Diễm thấy Thủy Nhi đang “chơi đùa” hăng say trên đó, cũng không dám rống lớn, chỉ sợ làm nàng giật mình mà ngã xuống là tan xương nát thịt chứ không đùa!
Lam Điện Diễm cũng không dám bước lên, bởi vì cái cách tạo hình ấy hoàn toàn không thể chịu nổi sức nặng của hai người.
Chết tiệt! Lát nữa giải quyết xong việc này hắn nhất định phải dỡ cái thanh tạo hình đó xuống!!!
-“Thủy Nhi ….Thủy Nhi … Ngoan, ngươi đừng động!” – Lam Điện Diễm đứng dưới cẩn thận nói với Thủy Nhi
Thủy Nhi cúi đầu xuống, rốt cuộc cũng nhìn thấy Lam Điện Diễm, mở cái miệng nhỏ nhắn –“Cha …?”
-“Là ta! Ngoan, ngươi nghe ta nói, đừng lộn xộn, cha lập tức đỡ ngươi xuống!” -Lam Điện Diễm vừa trấn an, vừa nhanh chóng đi đến khung đỉnh đó, lần đầu hắn nếm được mùi vị “khẩn trương” là thế nào… Cho dù là một mình xâm nhập vào “đầm rồng hang hổ” cũng không chút nhíu mày, thế nhưng lúc này lại có một tia hoảng hốt!!! Vạn nhất (nếu như) … Hắn thậm chí không thể tưởng tượng sẽ có “vạn nhất” ! Hắn tuyệt đối không cho phép bản thân nghĩ đến “vạn nhất” !
Thủy Nhi lắc đầu, u ám than thở -“Ta gần đây rất ngoan, nhưng ngươi vẫn không hài lòng! Ta muốn về nhà!…” Sau đó bé đáng hai tay, bộ dáng như muốn nhảy xuống !!! =.=
-“Đừng!” – Lam Điện Diễm khẩn trương hét lớn!
Thủy Nhi dừng tư thế nhào xuống, cúi đầu,nhìn Lam Điện Diễm,bĩu môi ủy khuất-“Ngươi lại rống với ta! Ngươi luôn rống với ta! Ta chán ghét cha như vậy… Ta chén ghét ngươi…”
Nhìn bộ dáng ủy khuất kia, tức giận trong lòng hắn cũng biến mất, kiên nhẫn giơ hay tay trấn án, thậm chí còn dỗ ngọt –“Đừng khóc, ngoan, cha rống ngươi là không đúng, là ta không đúng …. Ngươi đừng lộn xộn” (Mik: LC chuyển nghể sang “dỗ” con nít là vừa =.= ,……..hana : dính phải TN thì không thành bảo mẫu hơi lạ á)
Cơ bắp rắn chắc của Lam Điện Diễm dưới ánh mặt trời hiện ra màu đồng sáng bóng đầy lực lưỡng, mỗi một đường cong trên cơ thể đều hoàn mỹ đến cực điểm.
Thủy Nhi sửng sốt nhìn Lam Điện Diễm vài giây, thì thào nói –“Ta cũng không muốn rời bỏ cha… ta chỉ là … chính là rất nhớ bằng hữu của ta….”
Thủy Nhi xoay người, hướng về ngọn núi phía sau Lam Cung, huyết lên vài thanh âm liên tiếp rất dễ nghe. Tiếng kêu thanh thúy ấy vang tận trời xanh, giống như tiếng chim sơn ca nhẹ nhàng mà tuyệt vời vậy.
Lam Điện Diễm sửng sốt vài cái, trực giác mách bảo cho hắn tiếng kêu này có chút “quái dị” …
Qủa nhiên, sau đó liền vang lên một thanh âm “sàn sạt” * (Mik: tiếng vỗ cánh >”<)
Lam Điện Diễm quay về nơi phát ra thanh âm! Bằng trực giác sâu sắc nhiều năm của hắn cũng cảm nhận được chính là có một đoàn vật gì đó không rõ đang hướng đến bọn họ…
Chỉ chớp mắt… Trời!
Đó là chim! Một đoàn chim từ hướng rừng rận đang bay đến chỗ Thủy Nhi. Vây quanh qanh Thủy Nhi, không ngừng kêu líu ríu.
Đám chim này màu sắc đều có, Lam Điện Diễm không biết rằng trong ngọn núi phía sau Lam Cung lại có nhiều chủng loại chim chóc vậy
Chúng nó kết thành một đội bay che tầm mắt của Lam Điện Diễm, Lam Điện Diễm phẫn nộ hét lớn về phía Thủy Nhi
-“Đây là cái quỷ gì vậy! Bảo chúng nó cút ngay!”
Thủy Nhi hoàn toàn không chút cảm giác tội lỗi nào, sờ sờ cái mũi nhỏ, nhăn đôi lông mày bé bé lại, nũng nịu reo lên –“Cha !Trên người ngươi rất bẩn nga!” – Ánh mắt vô tội chớp chớp, dường như đang khẳng định tình cảnh trước mắt hoàn toàn không liên quan đến nàng, không có chút quan hệ nào với nàng. Một chút cũng không có !!!…. Đây hoàn toàn là vấn đề vệ sinh riêng của Lam Điện Diễm !!! (Mik =.=)
Lam Điện Diễm đáng thương nhưng là nhìn cũng có khí phách nam nhân a!
Trừng mắt liếc Thủy Nhi một cái, Lam Điện Diễm nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh, hiện tại nhu cầu cấp bách chính giải quyết cái “đống” trên người hắn!
Ói thêm một lần nữa,Thủy Nhi tuy rằng cũng khôi phục chút thể lực nhưng vẫn là nửa tỉnh nửa say, bàn tay nhỏ ra sức dụi mắt nhìn bốn phía, sao?
……
Lam Điện Diễm kéo đống quần áo bẩn ấy, đem ném vào thùng rác, mở vòi hoa sen, dùng nước lạnh để rửa sạch “mùi rượu” toàn thân. Thuận tiên giúp bản thận mình “hạ nhiệt độ”. Cúi đầu nhìn xuống hạ thân đang bị “kìm nén” mà “kêu gào”, Lam Điện Diễm phiền chán, ảo não nguyển rủa một tiếng!
Chết tiệt ! Mình thật sự là trúng tà!
Dòng nước lạnh như băng không ngừng xối xuống nhưng vẫn không thể dập tắt được cảm giác khô nóng trong người Lam Điện Diễm. Lam Điện Diễm nhắm mắt lại dường như lại nhìn thấy bóng dáng khi nãy của Thủy Nhi vẫn lảng vảng trong đầu, cánh môi đỏ mộng, thanh âm mềm mại…..
Ngoài cửa “Xôn xao” một tiếng vang, lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của Lam Điện Diễm.
Lam Điện Diễm mở đôi mắt sắc như chim ưng ra, nhanh chóng hướng ra phía ngoài
Qủa nhiên, Thủy Nhi đã không muốn sống nên mở cửa sổ chui ra ngoài!
Trong lòng ngẩn ra, chưa kịp tự hỏi, Lam Điện Diễm đã cấp tốc xông ra phía trước, được vài bước thì quay trở về … nhanh chóng bận quần dài, ngay cả áo sơ mi cũng chưa kịp mặc , động tác nhanh nhẹn chui ra ngoài cửa sổ (Mik: muội thắc mắc ban nãy LC “mặc” gì =.= *hắc hắc*……á mik này….)
-“Đứng lại! Chết tiệt! Đừng nhúc nhích”-Lam Điện Diễm điên cuồng hét lên với Thủy Nhi.
Nếu là bình thường thì vấn đề này cũng không lớn. Nhưng vừa nãy Thủy Nhi ngay cả đứng còn không vững, cho dù đã ói hết ra một lần, nhưng ý thức cũng chưa tỉnh hẳn!Với trạng thái như vậy mà lại chơi trò “người nhện” này quả thật là đang liều mạng!
Nhưng cũng nên nói, Thủy Nhi đi rất nhanh! Tuy rằng đôi chân hơi lảo đảo nhưng nàng đều khống chế lại thăng bằng kịp thời.
Nháy mắt Thủy Nhi đã gần với tới được hàng rào chạm trỗ khắc hoa ở tầng cao nhất, có điều, dưới chân vừa trượt một cái, bé hét lên một tiếng, suýt ngả xuống nhưng may mắn là một cánh tay đã bắt được hàng rào.
Lam Điện Diễm bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh! Tức giận rống lên với Thủy Nhi
-“Đáng chết! Đừng nhúc nhích! Có nghe thấy không!”
Thủy Nhi dường như cái gì cũng không nghe thấy, đứng dậy tiếp tục trèo lên đỉnh lầu!
Lam Điện Diễm lúc đuổi đến tầng cao nhất lại bị dọa thêm một phen làm hắn một lần nữa đổ mồ hôi lạnh!
Lam Điện Diễm đang đứng ở lầu cao nhất,nhưng trên đỉnh lầu có một khung hình tròn, trên khung tròn ấy là chỗ cao nhất.. có một thanh sắt được kiến tạo một cách nghệ thuật hướng ra ngoài khoảng nửa vòng tròn, đường kính 50 ly, sày chừng 50 thước, đang lắc lư giữa không trung. Mà càng thêm lợi hại ở chỗ, Thủy Nhi lúc này đứng trên thanh treo ấy mà chơi trò “Xiếc – đi dây!”
Lam Điện Diễm thấy Thủy Nhi đang “chơi đùa” hăng say trên đó, cũng không dám rống lớn, chỉ sợ làm nàng giật mình mà ngã xuống là tan xương nát thịt chứ không đùa!
Lam Điện Diễm cũng không dám bước lên, bởi vì cái cách tạo hình ấy hoàn toàn không thể chịu nổi sức nặng của hai người.
Chết tiệt! Lát nữa giải quyết xong việc này hắn nhất định phải dỡ cái thanh tạo hình đó xuống!!!
-“Thủy Nhi ….Thủy Nhi … Ngoan, ngươi đừng động!” – Lam Điện Diễm đứng dưới cẩn thận nói với Thủy Nhi
Thủy Nhi cúi đầu xuống, rốt cuộc cũng nhìn thấy Lam Điện Diễm, mở cái miệng nhỏ nhắn –“Cha …?”
-“Là ta! Ngoan, ngươi nghe ta nói, đừng lộn xộn, cha lập tức đỡ ngươi xuống!” -Lam Điện Diễm vừa trấn an, vừa nhanh chóng đi đến khung đỉnh đó, lần đầu hắn nếm được mùi vị “khẩn trương” là thế nào… Cho dù là một mình xâm nhập vào “đầm rồng hang hổ” cũng không chút nhíu mày, thế nhưng lúc này lại có một tia hoảng hốt!!! Vạn nhất (nếu như) … Hắn thậm chí không thể tưởng tượng sẽ có “vạn nhất” ! Hắn tuyệt đối không cho phép bản thân nghĩ đến “vạn nhất” !
Thủy Nhi lắc đầu, u ám than thở -“Ta gần đây rất ngoan, nhưng ngươi vẫn không hài lòng! Ta muốn về nhà!…” Sau đó bé đáng hai tay, bộ dáng như muốn nhảy xuống !!! =.=
-“Đừng!” – Lam Điện Diễm khẩn trương hét lớn!
Thủy Nhi dừng tư thế nhào xuống, cúi đầu,nhìn Lam Điện Diễm,bĩu môi ủy khuất-“Ngươi lại rống với ta! Ngươi luôn rống với ta! Ta chán ghét cha như vậy… Ta chén ghét ngươi…”
Nhìn bộ dáng ủy khuất kia, tức giận trong lòng hắn cũng biến mất, kiên nhẫn giơ hay tay trấn án, thậm chí còn dỗ ngọt –“Đừng khóc, ngoan, cha rống ngươi là không đúng, là ta không đúng …. Ngươi đừng lộn xộn” (Mik: LC chuyển nghể sang “dỗ” con nít là vừa =.= ,……..hana : dính phải TN thì không thành bảo mẫu hơi lạ á)
Cơ bắp rắn chắc của Lam Điện Diễm dưới ánh mặt trời hiện ra màu đồng sáng bóng đầy lực lưỡng, mỗi một đường cong trên cơ thể đều hoàn mỹ đến cực điểm.
Thủy Nhi sửng sốt nhìn Lam Điện Diễm vài giây, thì thào nói –“Ta cũng không muốn rời bỏ cha… ta chỉ là … chính là rất nhớ bằng hữu của ta….”
Thủy Nhi xoay người, hướng về ngọn núi phía sau Lam Cung, huyết lên vài thanh âm liên tiếp rất dễ nghe. Tiếng kêu thanh thúy ấy vang tận trời xanh, giống như tiếng chim sơn ca nhẹ nhàng mà tuyệt vời vậy.
Lam Điện Diễm sửng sốt vài cái, trực giác mách bảo cho hắn tiếng kêu này có chút “quái dị” …
Qủa nhiên, sau đó liền vang lên một thanh âm “sàn sạt” * (Mik: tiếng vỗ cánh >”<)
Lam Điện Diễm quay về nơi phát ra thanh âm! Bằng trực giác sâu sắc nhiều năm của hắn cũng cảm nhận được chính là có một đoàn vật gì đó không rõ đang hướng đến bọn họ…
Chỉ chớp mắt… Trời!
Đó là chim! Một đoàn chim từ hướng rừng rận đang bay đến chỗ Thủy Nhi. Vây quanh qanh Thủy Nhi, không ngừng kêu líu ríu.
Đám chim này màu sắc đều có, Lam Điện Diễm không biết rằng trong ngọn núi phía sau Lam Cung lại có nhiều chủng loại chim chóc vậy
Chúng nó kết thành một đội bay che tầm mắt của Lam Điện Diễm, Lam Điện Diễm phẫn nộ hét lớn về phía Thủy Nhi
-“Đây là cái quỷ gì vậy! Bảo chúng nó cút ngay!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.