Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ
Chương 17: Ai dám bắt nạt nàng (1)
Son Môi Đường
31/05/2016
Hôm ấy, bầu trời sáng sủa, gió thổi nhè nhẹ, sau khi tu luyện xong linh lực, Tà Hoàng hiếm
lắm mới có tâm tình đi tham quan cái hoàng cung nơi dị thế này.
Muốn nhìn xem một chút, dưới sự thống trị của đế vương quỷ quyệt khó lường cùng cao thâm khó dò kia, phong cảnh nơi đây khác biệt chỗ nào.
Thủy linh lực của nàng lại lên cấp, từ cấp sáu lên tới cấp bảy rồi.
Hay là do có duyên uống cái nước thần kỳ mà Đế Quân Tà cho nàng trước kia nên thủy linh lực tiến bộ nhanh chóng hơn nhỉ.
Tuy rằng nàng rất tò mò cái nước thần kỳ kia thần kỳ ở chỗ nào nhưng hắn không nói thì nàng cũng chỉ biết tiếp thu như thế, không truy hỏi kỹ càng làm gì, sẽ chỉ trở thành “đứa nhỏ” khiến người ta chán ghét mà thôi.
“Này, là nữ oa xấu xí nào trong cung vậy, sao trước đây bổn hoàng tử chưa từng gặp?” Một đống hoàng tử vừa tan học ra khỏi cửa thái học việc liền nhìn thấy Tà Hoàng trước cửa, cũng không biết đột nhiên ai lên tiếng hỏi như thế.
“Ha ha…” Tiếp theo là một tràn cười nhạo nổi lên.
Tà Hoàng nhìn tiểu quỷ cố ý làm khó nàng trước mặt, ánh mắt thêm mấy phần thâm thúy.
Rất lâu sau…
Từ năm thứ hai nàng bước đến đỉnh cao, liền đem căn cứ một đám nhóc quỷ đánh sập hoàn toàn, không có kẻ nào dám tùy ý trêu chọc nàng, ngày hôm nay mười bốn năm sau, rốt cuộc có một kẻ không thức thời nhẫn nại được, muốn khiêu chiến quyền uy của nàng sao?
Khóe miệng nàng trào phúng, mắt phượng khinh thường, nhìn một đám tiểu quỷ cùng tuổi trước mắt đầy hứng thú, “Tiểu quỷ, ngươi không biết chữ “xấu” viết như thế nào sao?”
“Ngươi đang chất vấn học thức của bổn hoàng tử à? Một tiện tỳ thân phận thấp hèn cũng dám gọi hoàng tử là “tiểu quỷ”, mẫu thân ngươi không dạy người hầu không được càn quấy sao.” Một nam hài đồng cách đó không xa ném cục đá vào người Tà Hoàng, vẻ mặt không vui hét lớn.
Nam hài này tuổi ước chừng chỉ khoảng mười tuổi mà thôi, là con trai trưởng của Đế Quân Tà, đứa con duy nhất của hoàng hậu, Công Tử Tuấn. | Ngoz: Oà, tên khiếp quá.
Vì sao lại gọi hắn là “Công Tử Tuấn”, mà không mang họ “Đế”, đây cũng là kết quả do Đế Quân Tà nói ra hai chữ “không xứng”. Ý chỉ của hắn, không cần nói đến toàn bộ hậu cung, mà cả Đệ nhất đế quốc và toàn bộ thiên hạ không ai dám công khai phản đối.
“Thế giới này xưa nay đều dùng thân phận để nói chuyện.” Nghe thấy người khác nhục mạ mình, nụ cười trêu tức trên khóe miệng Tà Hoàng trong nháy mắt biến mất, ánh mắt kiên định cùng trào phúng nhìn một đám hoàng tử kia, mặt vô cảm mà bước tới.
“Nhị ca, để ta tới giáo huấn nàng cho.” Kẻ vừa nói chuyện là một nam hài nhỏ tuổi hơn Công Tử Tuấn, hắn là ngũ hoàng tử – Công Tử Thừa.
Hài tử hoàng cung đã quen được người khác cung phụng, mỗi ngày bị cung nhân tranh quyền đoạt lợi đồng hóa, trưởng thành sớm hơn những hài tử cùng tuổi. Hắn để tang mẫu thân từ nhỏ, một mình ở trong hoàng cung, không ai nương tựa, hắn thông minh sáng suốt đi theo cây to Công Tử Tuấn này chỉ cầu mong hắn có một cuộc sống khá hơn một chút mà thôi.
Bây giờ thấy Công Tử Tuấn có ý nghĩ muốn giáo huấn người khác, liền xung phong làm người tiên phong, để mà trước mặt cây đại thụ lập công.
Có người ra sức thay mình, Công Tử Tuấn nhìn thấy đương nhiên mừng rỡ, gật gù, biểu thị đáp ứng.
“Tiện tỳ lớn mật, dám vô lễ với hoàng tử, hôm nay bổn hoàng tử phải trừng trị ngươi, lấy đó làm gương.” Công Tử Thừa thể hiện ra một bộ dáng uy nghiêm, chỉ vào mặt Tà Hoàng mắng tàn nhẫn, trong mắt đều là vẻ mặt khinh bỉ.
Tà Hoàng bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười.
Ở trong mắt nàng, đứng trước mặt nàng từ trước nay chỉ có hai loại người, một là đối thủ sắp bị nàng đánh, hai là bia ngắm ngu xuẩn tự tìm đường chết.
Những kẻ này không phân biệt nam nữ già trẻ đều là kẻ ngán đường mà thôi.
“Ngươi trừng trị ta như thế nào?” Gân cốt Tà Hoang dãn ra một cái, lại khôi phục giọng điệu nhẹ nhàng.
Nếu những kẻ trước mặt này muốn làm bia ngắm một lòng tìm ngược, nàng cũng không ngại làm người tốt một lần, hoàn thành tâm nguyện của bọn chúng.
“Người đâu, tiện tỳ này dám phạm thượng, mau đánh chết cho bổn hoàng tử.” Công Tử Thừa rất cho Tà Hoàng mặt mũi, ngay lập tức vung trượng lên ra lệnh đánh chết.
Đánh chết…
Ánh mắt Tà Hoàng lập tức trở nên ác liệt, lạnh lẽo nhìn Công Tử Thừa, trong mắt hiện lên sát ý.
Muốn nhìn xem một chút, dưới sự thống trị của đế vương quỷ quyệt khó lường cùng cao thâm khó dò kia, phong cảnh nơi đây khác biệt chỗ nào.
Thủy linh lực của nàng lại lên cấp, từ cấp sáu lên tới cấp bảy rồi.
Hay là do có duyên uống cái nước thần kỳ mà Đế Quân Tà cho nàng trước kia nên thủy linh lực tiến bộ nhanh chóng hơn nhỉ.
Tuy rằng nàng rất tò mò cái nước thần kỳ kia thần kỳ ở chỗ nào nhưng hắn không nói thì nàng cũng chỉ biết tiếp thu như thế, không truy hỏi kỹ càng làm gì, sẽ chỉ trở thành “đứa nhỏ” khiến người ta chán ghét mà thôi.
“Này, là nữ oa xấu xí nào trong cung vậy, sao trước đây bổn hoàng tử chưa từng gặp?” Một đống hoàng tử vừa tan học ra khỏi cửa thái học việc liền nhìn thấy Tà Hoàng trước cửa, cũng không biết đột nhiên ai lên tiếng hỏi như thế.
“Ha ha…” Tiếp theo là một tràn cười nhạo nổi lên.
Tà Hoàng nhìn tiểu quỷ cố ý làm khó nàng trước mặt, ánh mắt thêm mấy phần thâm thúy.
Rất lâu sau…
Từ năm thứ hai nàng bước đến đỉnh cao, liền đem căn cứ một đám nhóc quỷ đánh sập hoàn toàn, không có kẻ nào dám tùy ý trêu chọc nàng, ngày hôm nay mười bốn năm sau, rốt cuộc có một kẻ không thức thời nhẫn nại được, muốn khiêu chiến quyền uy của nàng sao?
Khóe miệng nàng trào phúng, mắt phượng khinh thường, nhìn một đám tiểu quỷ cùng tuổi trước mắt đầy hứng thú, “Tiểu quỷ, ngươi không biết chữ “xấu” viết như thế nào sao?”
“Ngươi đang chất vấn học thức của bổn hoàng tử à? Một tiện tỳ thân phận thấp hèn cũng dám gọi hoàng tử là “tiểu quỷ”, mẫu thân ngươi không dạy người hầu không được càn quấy sao.” Một nam hài đồng cách đó không xa ném cục đá vào người Tà Hoàng, vẻ mặt không vui hét lớn.
Nam hài này tuổi ước chừng chỉ khoảng mười tuổi mà thôi, là con trai trưởng của Đế Quân Tà, đứa con duy nhất của hoàng hậu, Công Tử Tuấn. | Ngoz: Oà, tên khiếp quá.
Vì sao lại gọi hắn là “Công Tử Tuấn”, mà không mang họ “Đế”, đây cũng là kết quả do Đế Quân Tà nói ra hai chữ “không xứng”. Ý chỉ của hắn, không cần nói đến toàn bộ hậu cung, mà cả Đệ nhất đế quốc và toàn bộ thiên hạ không ai dám công khai phản đối.
“Thế giới này xưa nay đều dùng thân phận để nói chuyện.” Nghe thấy người khác nhục mạ mình, nụ cười trêu tức trên khóe miệng Tà Hoàng trong nháy mắt biến mất, ánh mắt kiên định cùng trào phúng nhìn một đám hoàng tử kia, mặt vô cảm mà bước tới.
“Nhị ca, để ta tới giáo huấn nàng cho.” Kẻ vừa nói chuyện là một nam hài nhỏ tuổi hơn Công Tử Tuấn, hắn là ngũ hoàng tử – Công Tử Thừa.
Hài tử hoàng cung đã quen được người khác cung phụng, mỗi ngày bị cung nhân tranh quyền đoạt lợi đồng hóa, trưởng thành sớm hơn những hài tử cùng tuổi. Hắn để tang mẫu thân từ nhỏ, một mình ở trong hoàng cung, không ai nương tựa, hắn thông minh sáng suốt đi theo cây to Công Tử Tuấn này chỉ cầu mong hắn có một cuộc sống khá hơn một chút mà thôi.
Bây giờ thấy Công Tử Tuấn có ý nghĩ muốn giáo huấn người khác, liền xung phong làm người tiên phong, để mà trước mặt cây đại thụ lập công.
Có người ra sức thay mình, Công Tử Tuấn nhìn thấy đương nhiên mừng rỡ, gật gù, biểu thị đáp ứng.
“Tiện tỳ lớn mật, dám vô lễ với hoàng tử, hôm nay bổn hoàng tử phải trừng trị ngươi, lấy đó làm gương.” Công Tử Thừa thể hiện ra một bộ dáng uy nghiêm, chỉ vào mặt Tà Hoàng mắng tàn nhẫn, trong mắt đều là vẻ mặt khinh bỉ.
Tà Hoàng bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười.
Ở trong mắt nàng, đứng trước mặt nàng từ trước nay chỉ có hai loại người, một là đối thủ sắp bị nàng đánh, hai là bia ngắm ngu xuẩn tự tìm đường chết.
Những kẻ này không phân biệt nam nữ già trẻ đều là kẻ ngán đường mà thôi.
“Ngươi trừng trị ta như thế nào?” Gân cốt Tà Hoang dãn ra một cái, lại khôi phục giọng điệu nhẹ nhàng.
Nếu những kẻ trước mặt này muốn làm bia ngắm một lòng tìm ngược, nàng cũng không ngại làm người tốt một lần, hoàn thành tâm nguyện của bọn chúng.
“Người đâu, tiện tỳ này dám phạm thượng, mau đánh chết cho bổn hoàng tử.” Công Tử Thừa rất cho Tà Hoàng mặt mũi, ngay lập tức vung trượng lên ra lệnh đánh chết.
Đánh chết…
Ánh mắt Tà Hoàng lập tức trở nên ác liệt, lạnh lẽo nhìn Công Tử Thừa, trong mắt hiện lên sát ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.