Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ
Chương 18: Ai dám bắt nạt nàng (2)
Son Môi Đường
31/05/2016
“Không biết lượng sức mình.” Thân thể nho nhỏ như một tia chớp biến mất trong nháy mắt, thời
điểm mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, thân thể bọn họ liền truyền đến một sự đau đớn.
Công Tử Tuấn chật vật né tránh tiến công của Tà Hoàng, rõ ràng nho nhỏ yếu đuối như thế, nhưng khí lực nữ oa này thật mạnh mẽ, không ai trong lòng dám khinh thường.
Ra quyền, xoay người, chân đá, chân thu, nghiêng người, cùi chỏ.
Những hoàng tử tự cao quá mức này từng người từng người như một con diều đứt dây, nặng nề lảo đảo ngã xuống đất, muốn bò dậy nhưng bị sức mạnh to lớn ép tới không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người non nớt qua lại trước mặt bọn hắn.
“Hiện tại đến phiên ngươi rồi.” Đầu hơi nghiêng giương mắt, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt Công Tử Thừa, gần sát khiến cho hô hấp cũng dồn dập.
“Còn không mau đem ả… bắt lại… cho bổn hoàng tử…” Công Tử Tuấn không hề nghĩ tới ả tỳ nữ nhu nhược như gió thổi qua lại có bản lĩnh lợi hại như vậy.
Hắn thân là lôi linh sư cấp ba, thậm chí ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có.
Nghe lệnh bọn thị vệ từng người từng kẻ giương cung bạt kiếm vây quanh Tà Hoàng, nhưng lại bận tâm tới an nguy của Công Tử Tuấn cùng Công Tử Thừa, cũng không dám hành động tùy ý.
Thị vệ hoàng cung Đệ nhất Đế quốc, đều là linh sư cấp sáu trở lên, dù cho linh lực bản thân có hạn, cũng đều là võ giả có sức mạnh tài ba.
Ánh mắt lạnh lẽo của Tà Hoàng quét qua một đám thị vệ trước mặt, ngay lập tức cân nhắc. Trong này có hai mươi sáu tên thị vệ, hai thị vệ linh lực hoàn toàn nhìn không thấu, đây chính là chênh lệch cách xa. Cho dù có thể đối mặt với cường địch, Tà Hoàng cũng không tính thu tay lại, lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh cũng không phải là nàng chưa từng trải qua.
Ngón trỏ trái nhẹ nhàng gõ, Tà Hoàng xuất thủ trước, tốc độ quỷ mị nhanh như tia chớp đánh một quyền vào vai phải Công Tử Thừa, sau đó lại nghiêng người tránh thoát hai thị vệ cấp cao hơn hợp tác cùng công kích.
“A…” Công Tử Thừa chịu một đòn cay nghiệt của Tà Hoàng, nước mắt đồng thời rơi xuống. Lúc nãy, rõ ràng nàng nghe được vị trí vai phải truyền đến tiếng vang “răng rắc”.
Ngọn lửa màu xanh nhạt mang theo sự hủy duyệt bay tới người Tà Hoàng, nàng một bên nâng tay dùng thủy linh lực chống đỡ tiến công người đến, một bên tay bên kia dùng hỏa linh lực công kích người phía sau nàng, hai đầu gối uốn lượn, khom người, thân thể nho nhỏ gầy gầy hoàn hảo nhảy lên chống đỡ, lần thứ hai khí thế mãnh liệt tấn công về phía Công Tử Thừa.
Người bắt nạt nàng, nàng sẽ không bỏ qua cho bất kì ai.
“A… Nhanh cản nàng lại…” Nhìn thấy thân thể Tà Hoàng lần nữa như một mũi tên nhọn rời dây cung bay tới chỗ mình, Công Tử Thừa thảm thiết quát to một tiếng, theo bản năng dùng tay trái bảo vệ vai phải bị thương của mình lại, nghiêng người chật vật tránh thoát.
“Mao hài tử nơi nào lại dám hành hung trong hoàng cung.” Kẻ vừa nói chuyện chính là nam nhân thô lỗ ngông cuồng có hỏa linh lực cấp cao hơn Tà Hoàng.
Trước mặt hắn nhìn thấy chính là một mao hài tử chân còn chưa dài bằng hắn, trong lòng lại đề phòng cẩn trọng.
Một nhóc con năm tuổi, nhưng đã là thủy linh sư cấp bảy, càng khiến cho hắn khiếp sợ chính là nàng đồng thời cũng là một hỏa linh sư cấp năm, mà riêng linh lực cường hãn của nàng khiến người ta khiếp sợ, nàng còn có sức mạnh khiến người ta khó có thể tin.
Nữ oa thiên tài này, nếu hôm nay không chọc vào hoàng tử, tiền đồ nhất định vô số…
“Đến từ đâu ngươi không xứng để biết, có được hành hung hay không cũng không do ngươi quản.” Tà Hoàng cười lạnh, một giọng nói mang theo sắc bén ngang trời phát ra hào quang.
Hào quang của nó tuy rằng đơn độc, nhưng khí thế ngông cuồng lại tỏa ra sự kiêu ngạo.
Công Tử Tuấn chật vật né tránh tiến công của Tà Hoàng, rõ ràng nho nhỏ yếu đuối như thế, nhưng khí lực nữ oa này thật mạnh mẽ, không ai trong lòng dám khinh thường.
Ra quyền, xoay người, chân đá, chân thu, nghiêng người, cùi chỏ.
Những hoàng tử tự cao quá mức này từng người từng người như một con diều đứt dây, nặng nề lảo đảo ngã xuống đất, muốn bò dậy nhưng bị sức mạnh to lớn ép tới không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người non nớt qua lại trước mặt bọn hắn.
“Hiện tại đến phiên ngươi rồi.” Đầu hơi nghiêng giương mắt, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt Công Tử Thừa, gần sát khiến cho hô hấp cũng dồn dập.
“Còn không mau đem ả… bắt lại… cho bổn hoàng tử…” Công Tử Tuấn không hề nghĩ tới ả tỳ nữ nhu nhược như gió thổi qua lại có bản lĩnh lợi hại như vậy.
Hắn thân là lôi linh sư cấp ba, thậm chí ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có.
Nghe lệnh bọn thị vệ từng người từng kẻ giương cung bạt kiếm vây quanh Tà Hoàng, nhưng lại bận tâm tới an nguy của Công Tử Tuấn cùng Công Tử Thừa, cũng không dám hành động tùy ý.
Thị vệ hoàng cung Đệ nhất Đế quốc, đều là linh sư cấp sáu trở lên, dù cho linh lực bản thân có hạn, cũng đều là võ giả có sức mạnh tài ba.
Ánh mắt lạnh lẽo của Tà Hoàng quét qua một đám thị vệ trước mặt, ngay lập tức cân nhắc. Trong này có hai mươi sáu tên thị vệ, hai thị vệ linh lực hoàn toàn nhìn không thấu, đây chính là chênh lệch cách xa. Cho dù có thể đối mặt với cường địch, Tà Hoàng cũng không tính thu tay lại, lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh cũng không phải là nàng chưa từng trải qua.
Ngón trỏ trái nhẹ nhàng gõ, Tà Hoàng xuất thủ trước, tốc độ quỷ mị nhanh như tia chớp đánh một quyền vào vai phải Công Tử Thừa, sau đó lại nghiêng người tránh thoát hai thị vệ cấp cao hơn hợp tác cùng công kích.
“A…” Công Tử Thừa chịu một đòn cay nghiệt của Tà Hoàng, nước mắt đồng thời rơi xuống. Lúc nãy, rõ ràng nàng nghe được vị trí vai phải truyền đến tiếng vang “răng rắc”.
Ngọn lửa màu xanh nhạt mang theo sự hủy duyệt bay tới người Tà Hoàng, nàng một bên nâng tay dùng thủy linh lực chống đỡ tiến công người đến, một bên tay bên kia dùng hỏa linh lực công kích người phía sau nàng, hai đầu gối uốn lượn, khom người, thân thể nho nhỏ gầy gầy hoàn hảo nhảy lên chống đỡ, lần thứ hai khí thế mãnh liệt tấn công về phía Công Tử Thừa.
Người bắt nạt nàng, nàng sẽ không bỏ qua cho bất kì ai.
“A… Nhanh cản nàng lại…” Nhìn thấy thân thể Tà Hoàng lần nữa như một mũi tên nhọn rời dây cung bay tới chỗ mình, Công Tử Thừa thảm thiết quát to một tiếng, theo bản năng dùng tay trái bảo vệ vai phải bị thương của mình lại, nghiêng người chật vật tránh thoát.
“Mao hài tử nơi nào lại dám hành hung trong hoàng cung.” Kẻ vừa nói chuyện chính là nam nhân thô lỗ ngông cuồng có hỏa linh lực cấp cao hơn Tà Hoàng.
Trước mặt hắn nhìn thấy chính là một mao hài tử chân còn chưa dài bằng hắn, trong lòng lại đề phòng cẩn trọng.
Một nhóc con năm tuổi, nhưng đã là thủy linh sư cấp bảy, càng khiến cho hắn khiếp sợ chính là nàng đồng thời cũng là một hỏa linh sư cấp năm, mà riêng linh lực cường hãn của nàng khiến người ta khiếp sợ, nàng còn có sức mạnh khiến người ta khó có thể tin.
Nữ oa thiên tài này, nếu hôm nay không chọc vào hoàng tử, tiền đồ nhất định vô số…
“Đến từ đâu ngươi không xứng để biết, có được hành hung hay không cũng không do ngươi quản.” Tà Hoàng cười lạnh, một giọng nói mang theo sắc bén ngang trời phát ra hào quang.
Hào quang của nó tuy rằng đơn độc, nhưng khí thế ngông cuồng lại tỏa ra sự kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.