Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ
Chương 21: Ai dám bắt nạt nàng (5)
Son Môi Đường
03/06/2016
Không người nào dám không muốn sống mà tiến lên.
Ngay cả hai linh sư cấp chín cũng không thể liên thủ công kích đánh tới ác ma trước mặt này, đạo hạnh nhỏ bé của bọn họ làm sao có khả năng chống đỡ một đòn nho nhỏ của nàng.
Kỳ thực, mọi người trong lòng đều rõ, chết tử tế… Không bằng còn sống.
“Ta vẫn cho rằng “chết” không đáng sợ, mà một người đều chỉ có thể đau khổ tham sống sợ chết, đây là trừng phạt tốt nhất đối với hắn.” Tà Hoàng tà mị nở nụ cười, dưới ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của Công Tử Thừa, bốn đạo hồng quang chói mắt nhanh chóng chui vào trong cơ thể hắn.
So với đục xẻo trái tim càng dằn vặt thống khổ, rõ ràng Công Tử Thừa cảm nhận được kinh mạch của chính mình bị đạo linh lực tàn nhẫn ác liệt kia lôi kéo.
Tay trái, tay phải, chân trái, chân phải…
Gân mạch tứ chi đứt đoạn.
Một cước đá bay Công Tử Thừa đang kêu to gào thét, nhìn nam hài tử ngã trên mặt đất ngất đi, Tà Hoàng hướng về phía Công Tử Thừa nở nụ cười quỷ mị, “Hoàng tử, ngươi có thể thấy rõ chữ “xấu” viết như thế nào chưa?”
Cả da đầu Công Tử Tuấn tê rần.
Nữ oa này… Chính là ác ma…
Nàng trước tiên đánh ngã lần lượt mọi người bên cạnh hắn xuống đất, nguyên nhân chỉ để nói cho hắn biết từ “xấu” viết như thế nào…
Hài lòng nhìn khuôn mặt khắp nơi hiện ra sợ hãi của Công Tử Tuấn, Tà Hoàng nở nụ cười hiển nhiên, thân thể cũng lại không thể chịu được đau đớn nữa, hai đôi mắt đỏ như máu nhắm lại, thân thể đơn độc nho nhỏ ngã ầm xuống đất.
Một luồng gió trong veo hờ hững thổi qua, bóng người người màu đen trong chớp mắt bay tới, trong nháy mắt bóng dáng nữ hài tử trên người đầy máu biến mất dạng.
…
Chẳng lẽ nhìn bóng dáng đau đớn thống khổ ngã trên mặt đất nào đó bị hai đội trưởng thị vệ nho nhỏ hết sức tàn phá, hắn nhìn thấy vật nhỏ yếu đuối phía xa như thủy tinh trong suốt khiến tâm hắn vỡ vụn thành từng mảnh.
Hắn theo bệ hạ ẩn thân trong bóng tối, nhìn bóng dáng nữ oa bị hai linh sư cấp chín tả hữu giáp công khiến hắn suýt chút nữa mất nhân tính, trái lại bệ hạ lại hoàn toàn như ngồi xem kịch, mà hắn cũng thản nhiên nhìn vật nhỏ trả thù, định lực cực kỳ mạnh mẽ, thoải mái yên tâm trơ mắt nhìn đứa bé kia bị ngược đến cực kỳ thê thảm.
Đợi hắn tận mắt chứng kiến nàng tiến công sắc bén, quật cường không chịu thua, thủ đoạn trả thù tàn nhẫn, hắn liền quyết đoán tự nói với chính mình, cũng không bao giờ có thể tiếp tục trêu chọc đứa nhóc ác ma này…
“Người đến, đem ngũ hoàng tử đưa về cung.” Hắn lại nhíu mày nhìn Công Tử Thừa kinh mạch tứ chi bị đứt đoạn kia, không khỏi mà sờ sờ mũi thẳng đứng, vì ba tiểu gia hỏa nho nhỏ dưới đất mà mặc niệm một hồi.
Một hoàng tử tàn phế, một linh sư cấp chín một mắt, một kẻ khác trái tim đau đớn, sợ là tình thế hết sức nguy ngập. Tựa hồ so với ba kẻ này, trả thù đứa nhóc kia đối với mình vẫn là còn thấp…
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, bỗng nhiên bị luồng gió mát thổi tan.
…
…
Một màng mỏng trong suốt bao phủ trên người Tà Hoàng khắp người máu me, bộ dáng thân thể suy yếu kia lấy tốc độ thấy được khôi phục một chút.
Vết thương dữ tợn trở nên bằng phẳng một chút, xương cổ tay bị phá nát phục hồi như cũ một chút, lục ngũ phủ tạng bị thương được chữa trị. Nụ cười khóe miệng Đế Quân Tà càng ngày càng sâu.
Thời điểm hắn cảm nhận được cỗ sức mạnh to lớn phía xa, hắn cũng đã xuất hiện ở cửa thái học viện.
Vậy mà tràn đầy trong không khí hồng quang đại kiếm mỗi hàng người, rõ ràng hắn cảm nhận được thực lực chân chính của nó, mạnh mẽ như vậy, hai chữ “Thần khí” sao có thể dùng để gọi nó…
Nàng, đến cùng là ai? Trên người sao lại có Thần khí lợi hại như vậy?
Những điều này không trọng yếu, quan trọng chính là, tựa như sự tình càng ngày càng trở nên thú vị.
Ngay cả hai linh sư cấp chín cũng không thể liên thủ công kích đánh tới ác ma trước mặt này, đạo hạnh nhỏ bé của bọn họ làm sao có khả năng chống đỡ một đòn nho nhỏ của nàng.
Kỳ thực, mọi người trong lòng đều rõ, chết tử tế… Không bằng còn sống.
“Ta vẫn cho rằng “chết” không đáng sợ, mà một người đều chỉ có thể đau khổ tham sống sợ chết, đây là trừng phạt tốt nhất đối với hắn.” Tà Hoàng tà mị nở nụ cười, dưới ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của Công Tử Thừa, bốn đạo hồng quang chói mắt nhanh chóng chui vào trong cơ thể hắn.
So với đục xẻo trái tim càng dằn vặt thống khổ, rõ ràng Công Tử Thừa cảm nhận được kinh mạch của chính mình bị đạo linh lực tàn nhẫn ác liệt kia lôi kéo.
Tay trái, tay phải, chân trái, chân phải…
Gân mạch tứ chi đứt đoạn.
Một cước đá bay Công Tử Thừa đang kêu to gào thét, nhìn nam hài tử ngã trên mặt đất ngất đi, Tà Hoàng hướng về phía Công Tử Thừa nở nụ cười quỷ mị, “Hoàng tử, ngươi có thể thấy rõ chữ “xấu” viết như thế nào chưa?”
Cả da đầu Công Tử Tuấn tê rần.
Nữ oa này… Chính là ác ma…
Nàng trước tiên đánh ngã lần lượt mọi người bên cạnh hắn xuống đất, nguyên nhân chỉ để nói cho hắn biết từ “xấu” viết như thế nào…
Hài lòng nhìn khuôn mặt khắp nơi hiện ra sợ hãi của Công Tử Tuấn, Tà Hoàng nở nụ cười hiển nhiên, thân thể cũng lại không thể chịu được đau đớn nữa, hai đôi mắt đỏ như máu nhắm lại, thân thể đơn độc nho nhỏ ngã ầm xuống đất.
Một luồng gió trong veo hờ hững thổi qua, bóng người người màu đen trong chớp mắt bay tới, trong nháy mắt bóng dáng nữ hài tử trên người đầy máu biến mất dạng.
…
Chẳng lẽ nhìn bóng dáng đau đớn thống khổ ngã trên mặt đất nào đó bị hai đội trưởng thị vệ nho nhỏ hết sức tàn phá, hắn nhìn thấy vật nhỏ yếu đuối phía xa như thủy tinh trong suốt khiến tâm hắn vỡ vụn thành từng mảnh.
Hắn theo bệ hạ ẩn thân trong bóng tối, nhìn bóng dáng nữ oa bị hai linh sư cấp chín tả hữu giáp công khiến hắn suýt chút nữa mất nhân tính, trái lại bệ hạ lại hoàn toàn như ngồi xem kịch, mà hắn cũng thản nhiên nhìn vật nhỏ trả thù, định lực cực kỳ mạnh mẽ, thoải mái yên tâm trơ mắt nhìn đứa bé kia bị ngược đến cực kỳ thê thảm.
Đợi hắn tận mắt chứng kiến nàng tiến công sắc bén, quật cường không chịu thua, thủ đoạn trả thù tàn nhẫn, hắn liền quyết đoán tự nói với chính mình, cũng không bao giờ có thể tiếp tục trêu chọc đứa nhóc ác ma này…
“Người đến, đem ngũ hoàng tử đưa về cung.” Hắn lại nhíu mày nhìn Công Tử Thừa kinh mạch tứ chi bị đứt đoạn kia, không khỏi mà sờ sờ mũi thẳng đứng, vì ba tiểu gia hỏa nho nhỏ dưới đất mà mặc niệm một hồi.
Một hoàng tử tàn phế, một linh sư cấp chín một mắt, một kẻ khác trái tim đau đớn, sợ là tình thế hết sức nguy ngập. Tựa hồ so với ba kẻ này, trả thù đứa nhóc kia đối với mình vẫn là còn thấp…
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, bỗng nhiên bị luồng gió mát thổi tan.
…
…
Một màng mỏng trong suốt bao phủ trên người Tà Hoàng khắp người máu me, bộ dáng thân thể suy yếu kia lấy tốc độ thấy được khôi phục một chút.
Vết thương dữ tợn trở nên bằng phẳng một chút, xương cổ tay bị phá nát phục hồi như cũ một chút, lục ngũ phủ tạng bị thương được chữa trị. Nụ cười khóe miệng Đế Quân Tà càng ngày càng sâu.
Thời điểm hắn cảm nhận được cỗ sức mạnh to lớn phía xa, hắn cũng đã xuất hiện ở cửa thái học viện.
Vậy mà tràn đầy trong không khí hồng quang đại kiếm mỗi hàng người, rõ ràng hắn cảm nhận được thực lực chân chính của nó, mạnh mẽ như vậy, hai chữ “Thần khí” sao có thể dùng để gọi nó…
Nàng, đến cùng là ai? Trên người sao lại có Thần khí lợi hại như vậy?
Những điều này không trọng yếu, quan trọng chính là, tựa như sự tình càng ngày càng trở nên thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.