Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ
Chương 20: Ai dám bắt nạt nàng (4)
Son Môi Đường
02/06/2016
Linh lực tinh thần
của hai linh sư cấp chín này trong nháy mắt bị Tà Hoàng làm trọng
thương, nhìn Tà Hoàng tấn công một lần nữa, thân thể phát ra ánh sáng
chiến thắng, toàn bộ linh lực cấp chín bộc phát ra, đồng thời uy lực của hai linh sư cấp chín bạo phát mạnh mẽ thực sự, không chỉ chặn lại thế
tiến công của Tà Hoàng còn đem thân thể nho nhỏ của nàng trực tiếp đánh
bay ra ngoài.
Tà Hoàng mạnh mẽ rơi xuống đất, thậm chí còn va xuống đất tạo nên khe nứt, máu tươi trong miệng nàng ào ào tuôn chảy.
Nội tạng đều bị thương tổn.
Nhưng vẫn chưa xong.
Chỉ cần còn chưa phân thắng bại, nàng sẽ không ngã xuống.
Huống chi, kẻ cầm đầu dám tùy ý bắt nạt nàng kia còn chưa bị trừng phạt.
Bị thương khoảng cách gần, tuy rằng thân thể bị thương nặng không thể tả, nhưng nàng vẫn đứng lên.
Gầm nhẹ một tiếng, thân thể non nớt đứng dậy đánh thẳng tắp tới lôi linh sư cấp chín.
Nhẫn nhịn đau đớn truyền đến từ sâu trong xương cốt, hai tay Tà Hoàng nắm lại, từng quyền từng quyền nện lên trên người lôi linh sư, mỗi một công kích đều cay nghiệt nhắm thẳng vào ngực bị thương lúc nãy của hắn.
Răng rắc… Răng rắc… Răng rắc…
Một cái… Hai cái… Ba cái…
Nhanh như chớp lôi linh sư bị Tà Hoàng tấn công phía dưới, lần lượt ba cái xương sườn bị gãy.
Lúc này lôi sinh sư chỉ có thể lớn mồm nhếch miệng mà thở gấp, thân thể hơi động một chút, ngực liền truyền đến đau đớn tựa như dời núi lấp biển.
Đồng thời lôi linh sư trọng thương, Tà Hoàng cũng bị trọng thương như thế, xương tay phải vốn đã bị nứt, vừa nãy xuất kích khiến nàng càng trắng thêm.
Có điều, mặc dù như thế, nhưng cũng sẽ không kết thúc.
Chỉ mới hạ một tên thôi.
Ánh mắt hỏa linh sư đột nhiên ngừng lại, thân thể lần nữa liền bùng nổ ra hết thảy linh lực, từng cơn sóng linh lực liên tiếp tiến công khiến Tà Hoàng không thể không dừng tấn công lại, vội vàng tránh né tập kích trí mạng kia.
“Hống.” Gầm nhẹ một tiếng, thân thể Tà Hoàng trực tiếp va vào linh lực công kích của hỏa linh sư, linh lực cường hãn ở tay áo bị thế tiến công bên dưới phá nát bay tán loạn, khoán trắng buộc trên đầu Tà Hoàng cũng bị rời ra, ba ngàn sợi tóc ố vàng trút xuống, che lại trước ngực trần truồng, tay trái đảo quyền thành trảo, quay lại vồ xuống một trảo trên đầu hỏa linh sư.
Hỏa linh sư chật vật né tránh, hắn sống hai mươi tám năm, chưa từng gặp một đối thủ không muốn sống như thế, nhất thời thần thức phân tán, bị Tà Hoàng nắm lấy cơ hội, một quyền tàn nhẫn rơi trên mắt phải của hắn.
Bọn thị vệ cấp thấp xung quanh nhìn tình hình trận chiến trước mắt, đã sớm quên phải tấn công, trong lòng từng chút run rẩy, nhìn Tà Hoàng bình thường tựa như Tu La Địa Ngục, giống như nhìn thấy cái chết vậy…
Tiểu cô nương này không phải là người…
Cỗ máy chiến đấu, cỗ máy chiến đấu đầu tiên trong trận chiến…
Từng quyền từng quyền, mắt phải hỏa linh sư bị đánh, nhìn hắn thống khổ ngồi chồm hỗm trên mặt đất che mắt rên rỉ, thân thể Tà Hoàng suy yếu vốn đã sớm ngã xuống, đôi mắt mảu đỏ như máu nhìn từng kẻ từng kẻ xung quanh bốn phía mọi người đang trừng lớn hai mắt, giọng nói tựa như địa ngục vang lên, “Ai muốn trêu chọc ta…”
Hết thảy từng tế bào trên thân thể đều kêu rên thống khổ, cả người giống như bị cự luân chèn ép, phân rã không thể tả được.
“Đến ngươi rồi.” Miễn cưỡng cong môi cười tà nịnh, dù lúc này Tà Hoàng đang lảo đà lảo đảo, nàng có thể ở trần cùng tóc ố vàng từng mảng từng mảng nhiễm màu máu nhưng nàng vẫn kiên cường kiêu ngạo mà nói.
“Đến… Đến đây…” Nhìn mặt Tà Hoàng đầy máu trước mặt, Công Tử Thừa giống như nhìn thấy nàng giống như tử thần vẫy tay, dữ tợn, tàn nhẫn, ngang ngược, điên cuồng…
Tà Hoàng mạnh mẽ rơi xuống đất, thậm chí còn va xuống đất tạo nên khe nứt, máu tươi trong miệng nàng ào ào tuôn chảy.
Nội tạng đều bị thương tổn.
Nhưng vẫn chưa xong.
Chỉ cần còn chưa phân thắng bại, nàng sẽ không ngã xuống.
Huống chi, kẻ cầm đầu dám tùy ý bắt nạt nàng kia còn chưa bị trừng phạt.
Bị thương khoảng cách gần, tuy rằng thân thể bị thương nặng không thể tả, nhưng nàng vẫn đứng lên.
Gầm nhẹ một tiếng, thân thể non nớt đứng dậy đánh thẳng tắp tới lôi linh sư cấp chín.
Nhẫn nhịn đau đớn truyền đến từ sâu trong xương cốt, hai tay Tà Hoàng nắm lại, từng quyền từng quyền nện lên trên người lôi linh sư, mỗi một công kích đều cay nghiệt nhắm thẳng vào ngực bị thương lúc nãy của hắn.
Răng rắc… Răng rắc… Răng rắc…
Một cái… Hai cái… Ba cái…
Nhanh như chớp lôi linh sư bị Tà Hoàng tấn công phía dưới, lần lượt ba cái xương sườn bị gãy.
Lúc này lôi sinh sư chỉ có thể lớn mồm nhếch miệng mà thở gấp, thân thể hơi động một chút, ngực liền truyền đến đau đớn tựa như dời núi lấp biển.
Đồng thời lôi linh sư trọng thương, Tà Hoàng cũng bị trọng thương như thế, xương tay phải vốn đã bị nứt, vừa nãy xuất kích khiến nàng càng trắng thêm.
Có điều, mặc dù như thế, nhưng cũng sẽ không kết thúc.
Chỉ mới hạ một tên thôi.
Ánh mắt hỏa linh sư đột nhiên ngừng lại, thân thể lần nữa liền bùng nổ ra hết thảy linh lực, từng cơn sóng linh lực liên tiếp tiến công khiến Tà Hoàng không thể không dừng tấn công lại, vội vàng tránh né tập kích trí mạng kia.
“Hống.” Gầm nhẹ một tiếng, thân thể Tà Hoàng trực tiếp va vào linh lực công kích của hỏa linh sư, linh lực cường hãn ở tay áo bị thế tiến công bên dưới phá nát bay tán loạn, khoán trắng buộc trên đầu Tà Hoàng cũng bị rời ra, ba ngàn sợi tóc ố vàng trút xuống, che lại trước ngực trần truồng, tay trái đảo quyền thành trảo, quay lại vồ xuống một trảo trên đầu hỏa linh sư.
Hỏa linh sư chật vật né tránh, hắn sống hai mươi tám năm, chưa từng gặp một đối thủ không muốn sống như thế, nhất thời thần thức phân tán, bị Tà Hoàng nắm lấy cơ hội, một quyền tàn nhẫn rơi trên mắt phải của hắn.
Bọn thị vệ cấp thấp xung quanh nhìn tình hình trận chiến trước mắt, đã sớm quên phải tấn công, trong lòng từng chút run rẩy, nhìn Tà Hoàng bình thường tựa như Tu La Địa Ngục, giống như nhìn thấy cái chết vậy…
Tiểu cô nương này không phải là người…
Cỗ máy chiến đấu, cỗ máy chiến đấu đầu tiên trong trận chiến…
Từng quyền từng quyền, mắt phải hỏa linh sư bị đánh, nhìn hắn thống khổ ngồi chồm hỗm trên mặt đất che mắt rên rỉ, thân thể Tà Hoàng suy yếu vốn đã sớm ngã xuống, đôi mắt mảu đỏ như máu nhìn từng kẻ từng kẻ xung quanh bốn phía mọi người đang trừng lớn hai mắt, giọng nói tựa như địa ngục vang lên, “Ai muốn trêu chọc ta…”
Hết thảy từng tế bào trên thân thể đều kêu rên thống khổ, cả người giống như bị cự luân chèn ép, phân rã không thể tả được.
“Đến ngươi rồi.” Miễn cưỡng cong môi cười tà nịnh, dù lúc này Tà Hoàng đang lảo đà lảo đảo, nàng có thể ở trần cùng tóc ố vàng từng mảng từng mảng nhiễm màu máu nhưng nàng vẫn kiên cường kiêu ngạo mà nói.
“Đến… Đến đây…” Nhìn mặt Tà Hoàng đầy máu trước mặt, Công Tử Thừa giống như nhìn thấy nàng giống như tử thần vẫy tay, dữ tợn, tàn nhẫn, ngang ngược, điên cuồng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.