Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ
Chương 14: Đệ nhất Tà Hoàng (4)
Son Môi Đường
11/05/2016
Nữ nhân ác độc này, cũng có khuôn mặt e thẹn.
Hắn mơ hồ có chút ấn tượng, hình như là vào năm năm trước, nàng là Thần phi yểu điệu phong nhã được quốc vương Phong Dịch quốc ngàn vạn sủng ái.
Lúc đó hắn bắt nàng làm con tin, ngoại trừ là dựa vào đó để dằn vặt bọn người đứng ngoài xem cuộc vui, còn có một nguyên nhân khác, chính là con trai nàng thiên tư thông tuệ, nhỏ tuổi nhưng lại rất mưu lược.
Hắn rất thích bồi dưỡng đối thủ cho mình, để làm cân bằng cuộc sống vô vị này.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Thần phi này, dung mạo tiều tụy, khuôn mặt già nua, thực sự không thể nhìn thêm lần nào nữa.
Trái lại nam hài bên người nàng, dung mạo thanh tú, cho dù đang quỳ cũng không làm giảm đi khí chất xuất trần của hắn, có điều mới hơn mười tuổi mà đã là Phong linh sư cấp năm, thiên phú người này rất tốt.
Ha ha, người để vui chơi càng ngày càng nhiều.
“Làm phiền bệ hạ mong nhớ, mẫu tử chúng ta ba người sống rất tốt.” Khóe miệng Thần phi co giật, lựa lời mà nói dối Đế Quân Tà nhưng lại mang biểu hiện hoàn toàn xem thường.
Bên trong lãnh cung xưa nay đều không có son phấn, một ngày ba bữa đều là cơm thừa canh cạn, nói chi đến đồ bổ dưỡng nhan, nàng già nua tiều tụy rõ ràng như vậy, bất luận kẻ nào đều nhìn ra được, kẻ này còn một mực quá tự cao đem đỉnh đầu để đối xử tử tế với con tin khác nào tự chụp cái mũ lên đầu hắn, một lão già be bét, vô sỉ hạ lưu!
Thế nhân đều truyền rằng Hoàng đế Đế Quân Tà Đệ nhất Đế quốc tàn bạo bất nhân, hung tàn thô bạo, tính tình khó đoán, hiện giờ lần đầu tiên đối mặt với hoàng đế chưa gặp lần nào nay, nàng chỉ cảm thấy hắn cực kỳ thô bạo, tính cách buồn nôn.
“Đã sống tốt như vậy, hôm nay sao lại đến Tận Hoan điện diện kiến bản đế làm gì?” Tiểu Hoàng Hoàng cùng lão bà này có ân oán, hắn biết rất rõ đấy, hôm nay nhìn thấy hắn, nàng sẽ tính sắp xếp sao đây.
“Khởi bẩm bệ hạ, tiểu muội đã mấy chục ngày chưa từng hồi cung, hôm nay biết được nàng ở Tận Hoan điện, nên thần mới cùng mẫu phi cùng nhau đến đây đưa nàng hồi cung ạ.” Phong Lạc Trạch lên tiếng.
Đệ nhất Tà Hoàng từ từ thu công, mở hai mắt trong veo ra, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, tiếng nói lanh lảnh biến hóa băng lãnh cùng lúc vang lên, toàn bộ đều đập về phía mẫu tử Thần phi. “Ta dựa vào điều gì mà phải trở về chứ?”
Phong nha đầu vô cầu vô dục, tính cách nhu nhược, vì chuyện đó nên đương nhiên bị xem là con ghẻ tìm mọi cách làm nhục.
Nàng là Đệ nhất Tà Hoàng! Không phải kẻ vô dụng bất luận kẻ nào đều có thể tùy ý ức hiếp.
Dựa vào cái gì ư? Bằng nàng là người nhà hắn, nàng là muội muội của hắn, nàng cùng hắn sinh sống ròng rã năm năm. Hắn dắt nàng hồi cung cũng là chuyện đương nhiên, cớ sao việc chăm sóc nàng đã như gió thổi qua tai…
“Trở về chỉ có thể sống tại lãnh cung kia thôi, vốn thân thể thiên kim nên ở trong cung điện như vậy.” Phong Lạc Trạch cười đến thê lương.
Có lẽ lòng người dễ đổi thay, cho dù là muội muội ruột cũng vậy…
Hắn không oán người được.
“Trạch nhi!” Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Thần phi quát một tiếng, đánh gãy sự bi thương tỏa ra từ trên người Phong Lạc Trạch, ánh mắt hơi lấy lòng, “Bệ hạ, nha đầu được sủng ái, nàng nhất định ghi nhớ ân đức bệ hạ, tiện thiếp thân là mẫu phi nha đầu, cũng cảm động lây, ở đây xin kính tạ long ân của ngài.”
Tuy rằng ở cái nơi đại lục lấy thực lực vi tôn này, Thần phi trong người không có linh lực, nhưng năm năm trước nàng được quốc quân Phong Dịch quốc sủng hạnh, tất nhiên là thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, luận bàn về liên hệ tầm thường tựa như gặp người cùng cảnh ngộ.
Ý nghĩ của nàng rất tốt, cũng đủ thức thời, nhận ra nghịch nữ phía xa có thể được Đế Quân Tà sủng hạnh, mẫu phi phía này của nàng tự nhiên cũng có thể ngư ông đắc lợi, cá lớn trở mình.
Đối với ước mơ về tương lai đẹp đẽ, Thần phi nhịn không được nhớ lại năm năm qua đi không nhanh không chậm, người nàng lúc này nhiều hơn mấy phần kiều mị, tâm tư thiên hồi bách chuyển, tương lai đều là một đàn tỳ nữ cẩm y ngọc thực. | Ngoz: Đọc mà không hiểu cũng đừng trách ta, ta cũng không hiểu à.
Ánh mắt lưu chuyển, Thần phi như quên mất về lời đồn đại hoàng đế Đế Quân Tà Đệ nhất Đế quốc hung thần ác sát, liền lớn mặt ngước mắt lên, lần thứ hai nhìn trực diện nam nhân ngồi trên long ỷ phía trên cao.
Nàng vốn tưởng rằng, đế vương thô bạo như vậy thì hắn sẽ có một khuôn mặt ác bá, nhưng chưa từng nghĩ đến thì ra hắn lại anh tuấn tựa như thần linh như vậy.
Hắn là nam nhân hoàn mỹ nhất mà đời này nàng từng gặp, hình dạng xuất sắc, địa vị cao quý, năng lực phi phàm, giơ tay một cái đủ để khiến thiên hạ phong vân biến sắc. Tư thế oai hùng thần bí như vậy khiến lòng nàng gợn sóng, tâm tư ức chế không kìm nén được mà rung động! | Ngoz: già rồi mà còn ham mê mỹ nam, ghê tởm.
Hắn mơ hồ có chút ấn tượng, hình như là vào năm năm trước, nàng là Thần phi yểu điệu phong nhã được quốc vương Phong Dịch quốc ngàn vạn sủng ái.
Lúc đó hắn bắt nàng làm con tin, ngoại trừ là dựa vào đó để dằn vặt bọn người đứng ngoài xem cuộc vui, còn có một nguyên nhân khác, chính là con trai nàng thiên tư thông tuệ, nhỏ tuổi nhưng lại rất mưu lược.
Hắn rất thích bồi dưỡng đối thủ cho mình, để làm cân bằng cuộc sống vô vị này.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Thần phi này, dung mạo tiều tụy, khuôn mặt già nua, thực sự không thể nhìn thêm lần nào nữa.
Trái lại nam hài bên người nàng, dung mạo thanh tú, cho dù đang quỳ cũng không làm giảm đi khí chất xuất trần của hắn, có điều mới hơn mười tuổi mà đã là Phong linh sư cấp năm, thiên phú người này rất tốt.
Ha ha, người để vui chơi càng ngày càng nhiều.
“Làm phiền bệ hạ mong nhớ, mẫu tử chúng ta ba người sống rất tốt.” Khóe miệng Thần phi co giật, lựa lời mà nói dối Đế Quân Tà nhưng lại mang biểu hiện hoàn toàn xem thường.
Bên trong lãnh cung xưa nay đều không có son phấn, một ngày ba bữa đều là cơm thừa canh cạn, nói chi đến đồ bổ dưỡng nhan, nàng già nua tiều tụy rõ ràng như vậy, bất luận kẻ nào đều nhìn ra được, kẻ này còn một mực quá tự cao đem đỉnh đầu để đối xử tử tế với con tin khác nào tự chụp cái mũ lên đầu hắn, một lão già be bét, vô sỉ hạ lưu!
Thế nhân đều truyền rằng Hoàng đế Đế Quân Tà Đệ nhất Đế quốc tàn bạo bất nhân, hung tàn thô bạo, tính tình khó đoán, hiện giờ lần đầu tiên đối mặt với hoàng đế chưa gặp lần nào nay, nàng chỉ cảm thấy hắn cực kỳ thô bạo, tính cách buồn nôn.
“Đã sống tốt như vậy, hôm nay sao lại đến Tận Hoan điện diện kiến bản đế làm gì?” Tiểu Hoàng Hoàng cùng lão bà này có ân oán, hắn biết rất rõ đấy, hôm nay nhìn thấy hắn, nàng sẽ tính sắp xếp sao đây.
“Khởi bẩm bệ hạ, tiểu muội đã mấy chục ngày chưa từng hồi cung, hôm nay biết được nàng ở Tận Hoan điện, nên thần mới cùng mẫu phi cùng nhau đến đây đưa nàng hồi cung ạ.” Phong Lạc Trạch lên tiếng.
Đệ nhất Tà Hoàng từ từ thu công, mở hai mắt trong veo ra, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, tiếng nói lanh lảnh biến hóa băng lãnh cùng lúc vang lên, toàn bộ đều đập về phía mẫu tử Thần phi. “Ta dựa vào điều gì mà phải trở về chứ?”
Phong nha đầu vô cầu vô dục, tính cách nhu nhược, vì chuyện đó nên đương nhiên bị xem là con ghẻ tìm mọi cách làm nhục.
Nàng là Đệ nhất Tà Hoàng! Không phải kẻ vô dụng bất luận kẻ nào đều có thể tùy ý ức hiếp.
Dựa vào cái gì ư? Bằng nàng là người nhà hắn, nàng là muội muội của hắn, nàng cùng hắn sinh sống ròng rã năm năm. Hắn dắt nàng hồi cung cũng là chuyện đương nhiên, cớ sao việc chăm sóc nàng đã như gió thổi qua tai…
“Trở về chỉ có thể sống tại lãnh cung kia thôi, vốn thân thể thiên kim nên ở trong cung điện như vậy.” Phong Lạc Trạch cười đến thê lương.
Có lẽ lòng người dễ đổi thay, cho dù là muội muội ruột cũng vậy…
Hắn không oán người được.
“Trạch nhi!” Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Thần phi quát một tiếng, đánh gãy sự bi thương tỏa ra từ trên người Phong Lạc Trạch, ánh mắt hơi lấy lòng, “Bệ hạ, nha đầu được sủng ái, nàng nhất định ghi nhớ ân đức bệ hạ, tiện thiếp thân là mẫu phi nha đầu, cũng cảm động lây, ở đây xin kính tạ long ân của ngài.”
Tuy rằng ở cái nơi đại lục lấy thực lực vi tôn này, Thần phi trong người không có linh lực, nhưng năm năm trước nàng được quốc quân Phong Dịch quốc sủng hạnh, tất nhiên là thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, luận bàn về liên hệ tầm thường tựa như gặp người cùng cảnh ngộ.
Ý nghĩ của nàng rất tốt, cũng đủ thức thời, nhận ra nghịch nữ phía xa có thể được Đế Quân Tà sủng hạnh, mẫu phi phía này của nàng tự nhiên cũng có thể ngư ông đắc lợi, cá lớn trở mình.
Đối với ước mơ về tương lai đẹp đẽ, Thần phi nhịn không được nhớ lại năm năm qua đi không nhanh không chậm, người nàng lúc này nhiều hơn mấy phần kiều mị, tâm tư thiên hồi bách chuyển, tương lai đều là một đàn tỳ nữ cẩm y ngọc thực. | Ngoz: Đọc mà không hiểu cũng đừng trách ta, ta cũng không hiểu à.
Ánh mắt lưu chuyển, Thần phi như quên mất về lời đồn đại hoàng đế Đế Quân Tà Đệ nhất Đế quốc hung thần ác sát, liền lớn mặt ngước mắt lên, lần thứ hai nhìn trực diện nam nhân ngồi trên long ỷ phía trên cao.
Nàng vốn tưởng rằng, đế vương thô bạo như vậy thì hắn sẽ có một khuôn mặt ác bá, nhưng chưa từng nghĩ đến thì ra hắn lại anh tuấn tựa như thần linh như vậy.
Hắn là nam nhân hoàn mỹ nhất mà đời này nàng từng gặp, hình dạng xuất sắc, địa vị cao quý, năng lực phi phàm, giơ tay một cái đủ để khiến thiên hạ phong vân biến sắc. Tư thế oai hùng thần bí như vậy khiến lòng nàng gợn sóng, tâm tư ức chế không kìm nén được mà rung động! | Ngoz: già rồi mà còn ham mê mỹ nam, ghê tởm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.