Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ
Chương 15: Đệ nhất Tà Hoàng (5)
Son Môi Đường
12/05/2016
Nếu nàng lúc ở tuổi thanh xuân đẹp nhất gặp được hắn thì thật tốt biết bao!
Mang theo niềm tiếc nuối, Thần phi nhìn về phía Đế Quân Tà mỉm cười, vốn tốt đẹp nhưng bởi vì bộ y phục không thể tả nổi cùng hình dáng già nua của nàng lúc này mà trở nên vặn vẹo.
“Mẫu phi? Ngươi có tư cách này sao?” Giọng nói non nớt nhưng cực kỳ nhẹ nhàng của Tà Hoàng hiện ra một nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt, nàng cứ như vậy từng bước từng bước về phía Thần phi đang quỳ gối trước mặt, giọng nói lạnh lẽo mà vô tình, “Một kẻ vô tình có thể chính tay đâm chết nữ nhi ruột thịt của mình, ngươi dựa vào điều gì mà có thể dương dương tự đắc tự xưng “mẫu phi” trước mặt ta.”
Nhìn Thần phi trong phút chốc nụ cười đứng hình, trở nên cứng ngắc khiến Tà Hoàng càng thêm xem thường, “Uổng công người làm mẫu thân như ngươi, lúc Phong nha đầu chết đi, ngươi nên nghĩ tới, đời này ngươi sẽ không được chết tử tế mới đúng.”
Nếu không có nàng đột nhiên xuyên qua, chỉ sợ thi thể Phong nha đầu hiện tại đã bị chôn dưới đất lạnh lẽo, thân thể nho nhỏ sớm bị côn trùng vô tình gặm nuốt hết trở thành xác chết vô cùng thê thảm rồi.
“Ngươi…” Ánh mắt tựa như băng sương của Tà Hoàng gần như đem thân thể Thần phi từng chút từng chút đông cứng.
Nhìn cái người đang quỳ dưới đất so với nữ nhân cao quý thường ngày kia, tay nhỏ của Tà Hoàng khẽ nâng, thân thể Thần phi như một con diều đứt dây bay ra ngoài, sau đó va vào cột té xuống đất.
Thần phi không hề có linh lực trong người cứ như thế bị tấn công, thê thảm ngã xuống đất, cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị đánh nát hết, khóe miệng chảy ra một vệt máu dài, đem thân thể cùng khuôn mặt vốn đã tiều tụy kia ngày càng trở nên trắng bệt.
“Mẫu phi.” Nhìn thấy Thần phi bị thương, thân thể Phong Lạc Trạch nhanh chóng bay xuống trước mặt Thần phi, tay phải vận chuyển một dòng khí lưu màu xanh, đem Thần phi bao vây lại bên trong.
Phong linh sư cấp ba.
Lúc này Đế Quân Tà hoàn toàn như một người xem, một bên nhìn Tà Hoàng báo thù, một bên nhàn nhã nâng cốc trà trong tay thưởng thức.
Tiểu Hoàng Hoàng, quả thật thú vị!
“Ngươi không phải là nha đầu.” Phong Lạc Trạch hai mắt đỏ ngầu, một bên cẩn thận từng li từng tí chữa thương cho Thần phi, một bên cảnh giác nhìn Tà Hoàng.
Nha đầu xưa nay chưa từng tu luyện bất kỳ linh lực nào, càng không phải là cô bé tâm địa độc ác trước mặt, sẽ không hạ độc thủ mẫu thân ruột thịt của mình như vậy.
“Nàng đã chết rồi.” Thẳng thắn thừa nhận thân phận thật sự của mình, Tà Hoàng cuồng ngạo không hề kiêng kỵ mà nói ra, “Ngươi cứ chữa thương cho nàng đi, bởi vì trừng phạt vừa nãy mới chỉ là bắt đầu thôi…”
Vừa nãy là nàng báo thù cho Phong nha đầu đã chết kia.
Mà bị nữ nhân này quất cho mấy roi nàng còn chưa tính toán đấy!
“Mẫu phi chỉ là người bình thường, muốn báo thù ngươi cứ trút lên người ta là được.” Lúc này Phong Lạc Trạch đối diện nhìn thì nhỏ gầy yếu thế nhưng kì thực chính là một con hổ dữ không chút nào thương tiếc nữ nhân.
“Ta chưa bao giờ giết người vô tội.” Ánh mắt lạnh lẽo của Tà Hoàng mang theo chút hàn ý, nhưng không hề có sát khí.
Phon Lạc Trạch cùng nàng tuy không có ơn nhưng cũng không có oán.
“Vậy trước ta liền động thủ vậy.” Chuyên tâm tu luyện năm năm, năm năm che giấu tài năng, nhưng ân oán cùng người đó một khắc toàn bộ đã tan biến. Năm đạo vòng sáng màu xanh hoàn toàn đem Phong Lạc Trạch vây quanh.
Dù sao thì tính mạng mẫu phi là quan trọng nhất.
“Luyện tay nghề một chút cũng được.” Khóe miệng hiện lên một nụ cười ẩn ý xinh đẹp, tính hiếu chiến trong cơ thể Tà Hoàng bắt đầu kêu gào.
Phong linh sư cấp năm. Đây mới là thực lực chân chính của hắn.
Phong Lạc Trạch nắm giữ phong linh lực cùng nàng là hỏa linh lực không phân cao thấp, đối thủ như vậy, kỳ ngộ hiếm thấy, chiến đấu chính là chuyện Tà Hoàng muốn làm nhất lúc này.
Sức mạnh, chỉ có không ngừng chiến đấu thực tiễn mới có thể tăng sức mạnh lên không ngừng.
Mang theo niềm tiếc nuối, Thần phi nhìn về phía Đế Quân Tà mỉm cười, vốn tốt đẹp nhưng bởi vì bộ y phục không thể tả nổi cùng hình dáng già nua của nàng lúc này mà trở nên vặn vẹo.
“Mẫu phi? Ngươi có tư cách này sao?” Giọng nói non nớt nhưng cực kỳ nhẹ nhàng của Tà Hoàng hiện ra một nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt, nàng cứ như vậy từng bước từng bước về phía Thần phi đang quỳ gối trước mặt, giọng nói lạnh lẽo mà vô tình, “Một kẻ vô tình có thể chính tay đâm chết nữ nhi ruột thịt của mình, ngươi dựa vào điều gì mà có thể dương dương tự đắc tự xưng “mẫu phi” trước mặt ta.”
Nhìn Thần phi trong phút chốc nụ cười đứng hình, trở nên cứng ngắc khiến Tà Hoàng càng thêm xem thường, “Uổng công người làm mẫu thân như ngươi, lúc Phong nha đầu chết đi, ngươi nên nghĩ tới, đời này ngươi sẽ không được chết tử tế mới đúng.”
Nếu không có nàng đột nhiên xuyên qua, chỉ sợ thi thể Phong nha đầu hiện tại đã bị chôn dưới đất lạnh lẽo, thân thể nho nhỏ sớm bị côn trùng vô tình gặm nuốt hết trở thành xác chết vô cùng thê thảm rồi.
“Ngươi…” Ánh mắt tựa như băng sương của Tà Hoàng gần như đem thân thể Thần phi từng chút từng chút đông cứng.
Nhìn cái người đang quỳ dưới đất so với nữ nhân cao quý thường ngày kia, tay nhỏ của Tà Hoàng khẽ nâng, thân thể Thần phi như một con diều đứt dây bay ra ngoài, sau đó va vào cột té xuống đất.
Thần phi không hề có linh lực trong người cứ như thế bị tấn công, thê thảm ngã xuống đất, cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị đánh nát hết, khóe miệng chảy ra một vệt máu dài, đem thân thể cùng khuôn mặt vốn đã tiều tụy kia ngày càng trở nên trắng bệt.
“Mẫu phi.” Nhìn thấy Thần phi bị thương, thân thể Phong Lạc Trạch nhanh chóng bay xuống trước mặt Thần phi, tay phải vận chuyển một dòng khí lưu màu xanh, đem Thần phi bao vây lại bên trong.
Phong linh sư cấp ba.
Lúc này Đế Quân Tà hoàn toàn như một người xem, một bên nhìn Tà Hoàng báo thù, một bên nhàn nhã nâng cốc trà trong tay thưởng thức.
Tiểu Hoàng Hoàng, quả thật thú vị!
“Ngươi không phải là nha đầu.” Phong Lạc Trạch hai mắt đỏ ngầu, một bên cẩn thận từng li từng tí chữa thương cho Thần phi, một bên cảnh giác nhìn Tà Hoàng.
Nha đầu xưa nay chưa từng tu luyện bất kỳ linh lực nào, càng không phải là cô bé tâm địa độc ác trước mặt, sẽ không hạ độc thủ mẫu thân ruột thịt của mình như vậy.
“Nàng đã chết rồi.” Thẳng thắn thừa nhận thân phận thật sự của mình, Tà Hoàng cuồng ngạo không hề kiêng kỵ mà nói ra, “Ngươi cứ chữa thương cho nàng đi, bởi vì trừng phạt vừa nãy mới chỉ là bắt đầu thôi…”
Vừa nãy là nàng báo thù cho Phong nha đầu đã chết kia.
Mà bị nữ nhân này quất cho mấy roi nàng còn chưa tính toán đấy!
“Mẫu phi chỉ là người bình thường, muốn báo thù ngươi cứ trút lên người ta là được.” Lúc này Phong Lạc Trạch đối diện nhìn thì nhỏ gầy yếu thế nhưng kì thực chính là một con hổ dữ không chút nào thương tiếc nữ nhân.
“Ta chưa bao giờ giết người vô tội.” Ánh mắt lạnh lẽo của Tà Hoàng mang theo chút hàn ý, nhưng không hề có sát khí.
Phon Lạc Trạch cùng nàng tuy không có ơn nhưng cũng không có oán.
“Vậy trước ta liền động thủ vậy.” Chuyên tâm tu luyện năm năm, năm năm che giấu tài năng, nhưng ân oán cùng người đó một khắc toàn bộ đã tan biến. Năm đạo vòng sáng màu xanh hoàn toàn đem Phong Lạc Trạch vây quanh.
Dù sao thì tính mạng mẫu phi là quan trọng nhất.
“Luyện tay nghề một chút cũng được.” Khóe miệng hiện lên một nụ cười ẩn ý xinh đẹp, tính hiếu chiến trong cơ thể Tà Hoàng bắt đầu kêu gào.
Phong linh sư cấp năm. Đây mới là thực lực chân chính của hắn.
Phong Lạc Trạch nắm giữ phong linh lực cùng nàng là hỏa linh lực không phân cao thấp, đối thủ như vậy, kỳ ngộ hiếm thấy, chiến đấu chính là chuyện Tà Hoàng muốn làm nhất lúc này.
Sức mạnh, chỉ có không ngừng chiến đấu thực tiễn mới có thể tăng sức mạnh lên không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.