Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 242: Anh Ấy Chế Trụ Cổ Tay Của Tôi
Mộng Kim
16/04/2023
Sắc mặt anh ấy u ám không dứt, cánh môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, đôi đồng tử càng… tôi không tự chủ được mà lùi về phía sau. Bộ dáng này của Dị Tư Ẩn rất xa lạ.
Dung Khuynh: “Dị thiếu, không còn sớm nữa, không thể để Tống tiểu thư đợi lâu.”
Sự lo lắng trong mắt Dung Khuynh hiện ra rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng tôi vẫn nhận biết được. Tại sao lại có loại biểu tình như vậy chứ? Dị Tư Ẩn đột nhiên biến hóa, là dấu hiệu không tốt ư?
Nghĩ tới đây, trái tim của tôi như bị nâng lên. Anh ấy đã phục sinh thành công rồi, biến hóa của Dung Khuynh đều nằm ở chỗ sau khi tôi hôn Dị Tư Ẩn, trái tim của tôi càng đập càng nhanh, có cảm giác không thích hợp.
Không ai nói chuyện, an tĩnh quỷ dị. Con trai của cô giáo Triệu gắt gao nắm góc áo của tôi, tôi lập tức túm lấy tay của nó, nhanh chóng xoay người đi về cửa ra vào.
Nhưng tôi chưa đi được vài bước thì một cánh tay to ở phía sau vươn ra, mạnh mẽ túm lấy tôi, tôi không thể tiếp tục đi. Phía sau truyền tới giọng nói nghiêm túc của Dung Khuynh.
Dung Khuynh: “Dị thiếu, Tống tiểu thư đang đợi ngài.”
Dị Tư Ẩn: “Ra ngoài.”
Hai chữ lưu loát, giọng điệu đem theo mệnh lệnh. Nhưng lần này Dung Khuynh không rời đi mà ngược lại nháy mắt với tôi.
Lòng tôi căng thẳng, quá khác thường rồi. Lẽ nào thực sự vì tôi hôn anh ấy mà sản sinh chuyện xấu? Nghĩ tới đây tôi không chần chờ, liều mạng vùng vẫy khỏi Dị Tư Ẩn.
Tôi: “Dị thiếu, buông tôi ra.”
Nhưng tôi càng giãy dụa thì anh ấy túm lấy tôi càng chặt. Ngẩng đầu nhìn thì thấy ánh mắt anh ấy u trầm nhìn tôi, không hề gợn sóng nhưng lại thận trọng không dứt.
Dần dần, động tác giãy dụa của tôi dừng lại, anh ấy cứ như vậy lẳng lặng nhìn tôi. Giống như là đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không bị thế giới bên ngoài lay động.
Tôi: “Dị thiếu?”
Tôi thử thăm dò gọi anh ấy, trong mắt của anh ấy cuối cùng cũng gợi lên gợn sóng nhè nhẹ. Tay của anh ấy túm lấy tôi, đem tôi kéo vào trong vòng tay của anh ấy.
Dị Tư Ẩn: “Chúng ta có phải đã từng gặp?”
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi choáng váng, chỉ vì một nụ hôn…
Dung Khuynh: “Dị thiếu, đây là người con gái mà tôi quen, sao ngài có thể gặp qua cô ấy chứ?”
Dung Khuynh vừa nói vừa tiến lên, tay thuận thế đưa ra túm lấy cánh tay khác của tôi. Trong khoảng thời gian ngắn tôi bị hai người đàn ông túm lấy, bên trái là Dị Tư Ẩn, bên phải là Dung Khuynh.
Tôi mím chặt môi, tòa nhà không phải là sân nhà riêng, bị người nhìn thấy khó tránh khỏi những lời bịa đặt.
Tôi: “Dị thiếu, tôi không quen ngài, hôm nay tới đây chính là vì cứu đứa trẻ, tuy rằng là tiếu quỷ nhưng tâm không xấu. Dị thiếu, tôi nghe trợ lý Dung nói anh cũng từng nuôi tiểu quỷ.”
Tôi không quên Cầu Cầu, tiểu thiếu niên đơn thuần vô hại. Nó bị mẹ vứt bỏ chết cóng ở thùng rác thành tiểu quỷ, là Dị Tư Ẩn nuôi dưỡng nó, từ đó thành chỗ nương nhờ, nên cầu cầu mới có thể tồn tại tới ngày hôm nay.
Không biết qua bao lâu nhưng Dị Tư Ẩn không buông tay. Chính vào lúc tôi nghĩ anh ấy sẽ làm gì tôi thì giọng nói của Tống Tuyết vang lên.
“Tư Ẩn, anh đang làm gì vậy? Cô ấy là bạn gái của trợ lý Dung, anh quen cô ấy sao?”
Ánh mắt của tôi nhìn qua Tống Tuyết, sự dịu dàng của cô ấy đã không còn nữa, đối với tôi vô cùng cảnh giác, thậm chí trong ánh mắt của cô ấy tôi có thể nhìn ra được sự oán hận.
Hiện giờ Tống Tuyết là người đàn bà của Dị Tư Ẩn, nhìn thấy người đàn ông đang nắm tay một người phụ nữ khác, trong lòng người phụ nữ ấy có thoải mái hay không? Trong mắt của Tống Tuyết, tôi chính là một tiểu tam.
Dị Tư Ẩn: “Tôi nhớ nhầm rồi.”
Sau khi buông ra bốn chữ, anh ấy buông tôi ra, không có một chút lưu luyến nào mà quay người đi về phía Tống Tuyết.
Rõ ràng là tôi nói không quen anh ấy, muốn anh ấy buông ra. Nhưng vào lúc này trái tim tôi có một chút lạnh, hô hấp dường như bị ai cướp đi. Tôi thấy Tống Tuyết trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó chạy về hướng Dị Tư Ẩn, nắm lấy tay của anh ấy.
“Tư Ẩn, đồ chơi còn chưa chọn xong, phải chọn một cái cháu trai của anh thích.”
Dung Khuynh: “Dị thiếu, không còn sớm nữa, không thể để Tống tiểu thư đợi lâu.”
Sự lo lắng trong mắt Dung Khuynh hiện ra rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng tôi vẫn nhận biết được. Tại sao lại có loại biểu tình như vậy chứ? Dị Tư Ẩn đột nhiên biến hóa, là dấu hiệu không tốt ư?
Nghĩ tới đây, trái tim của tôi như bị nâng lên. Anh ấy đã phục sinh thành công rồi, biến hóa của Dung Khuynh đều nằm ở chỗ sau khi tôi hôn Dị Tư Ẩn, trái tim của tôi càng đập càng nhanh, có cảm giác không thích hợp.
Không ai nói chuyện, an tĩnh quỷ dị. Con trai của cô giáo Triệu gắt gao nắm góc áo của tôi, tôi lập tức túm lấy tay của nó, nhanh chóng xoay người đi về cửa ra vào.
Nhưng tôi chưa đi được vài bước thì một cánh tay to ở phía sau vươn ra, mạnh mẽ túm lấy tôi, tôi không thể tiếp tục đi. Phía sau truyền tới giọng nói nghiêm túc của Dung Khuynh.
Dung Khuynh: “Dị thiếu, Tống tiểu thư đang đợi ngài.”
Dị Tư Ẩn: “Ra ngoài.”
Hai chữ lưu loát, giọng điệu đem theo mệnh lệnh. Nhưng lần này Dung Khuynh không rời đi mà ngược lại nháy mắt với tôi.
Lòng tôi căng thẳng, quá khác thường rồi. Lẽ nào thực sự vì tôi hôn anh ấy mà sản sinh chuyện xấu? Nghĩ tới đây tôi không chần chờ, liều mạng vùng vẫy khỏi Dị Tư Ẩn.
Tôi: “Dị thiếu, buông tôi ra.”
Nhưng tôi càng giãy dụa thì anh ấy túm lấy tôi càng chặt. Ngẩng đầu nhìn thì thấy ánh mắt anh ấy u trầm nhìn tôi, không hề gợn sóng nhưng lại thận trọng không dứt.
Dần dần, động tác giãy dụa của tôi dừng lại, anh ấy cứ như vậy lẳng lặng nhìn tôi. Giống như là đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không bị thế giới bên ngoài lay động.
Tôi: “Dị thiếu?”
Tôi thử thăm dò gọi anh ấy, trong mắt của anh ấy cuối cùng cũng gợi lên gợn sóng nhè nhẹ. Tay của anh ấy túm lấy tôi, đem tôi kéo vào trong vòng tay của anh ấy.
Dị Tư Ẩn: “Chúng ta có phải đã từng gặp?”
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi choáng váng, chỉ vì một nụ hôn…
Dung Khuynh: “Dị thiếu, đây là người con gái mà tôi quen, sao ngài có thể gặp qua cô ấy chứ?”
Dung Khuynh vừa nói vừa tiến lên, tay thuận thế đưa ra túm lấy cánh tay khác của tôi. Trong khoảng thời gian ngắn tôi bị hai người đàn ông túm lấy, bên trái là Dị Tư Ẩn, bên phải là Dung Khuynh.
Tôi mím chặt môi, tòa nhà không phải là sân nhà riêng, bị người nhìn thấy khó tránh khỏi những lời bịa đặt.
Tôi: “Dị thiếu, tôi không quen ngài, hôm nay tới đây chính là vì cứu đứa trẻ, tuy rằng là tiếu quỷ nhưng tâm không xấu. Dị thiếu, tôi nghe trợ lý Dung nói anh cũng từng nuôi tiểu quỷ.”
Tôi không quên Cầu Cầu, tiểu thiếu niên đơn thuần vô hại. Nó bị mẹ vứt bỏ chết cóng ở thùng rác thành tiểu quỷ, là Dị Tư Ẩn nuôi dưỡng nó, từ đó thành chỗ nương nhờ, nên cầu cầu mới có thể tồn tại tới ngày hôm nay.
Không biết qua bao lâu nhưng Dị Tư Ẩn không buông tay. Chính vào lúc tôi nghĩ anh ấy sẽ làm gì tôi thì giọng nói của Tống Tuyết vang lên.
“Tư Ẩn, anh đang làm gì vậy? Cô ấy là bạn gái của trợ lý Dung, anh quen cô ấy sao?”
Ánh mắt của tôi nhìn qua Tống Tuyết, sự dịu dàng của cô ấy đã không còn nữa, đối với tôi vô cùng cảnh giác, thậm chí trong ánh mắt của cô ấy tôi có thể nhìn ra được sự oán hận.
Hiện giờ Tống Tuyết là người đàn bà của Dị Tư Ẩn, nhìn thấy người đàn ông đang nắm tay một người phụ nữ khác, trong lòng người phụ nữ ấy có thoải mái hay không? Trong mắt của Tống Tuyết, tôi chính là một tiểu tam.
Dị Tư Ẩn: “Tôi nhớ nhầm rồi.”
Sau khi buông ra bốn chữ, anh ấy buông tôi ra, không có một chút lưu luyến nào mà quay người đi về phía Tống Tuyết.
Rõ ràng là tôi nói không quen anh ấy, muốn anh ấy buông ra. Nhưng vào lúc này trái tim tôi có một chút lạnh, hô hấp dường như bị ai cướp đi. Tôi thấy Tống Tuyết trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó chạy về hướng Dị Tư Ẩn, nắm lấy tay của anh ấy.
“Tư Ẩn, đồ chơi còn chưa chọn xong, phải chọn một cái cháu trai của anh thích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.