Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 301: Cho Vào Bao Tải Dìm Xuống Ao
Mộng Kim
06/07/2023
Anh ta thần tình không tốt, tuy anh ta không quở trách tôi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta giận tái mặt trước mặt tôi, mà tôi nghe được giọng nói âm thanh truyền tới thì sớm cũng đã không để ý.
Tôi: “Khu vui chơi xảy ra chuyện, Dị Tư Ẩn ở đó, tôi phải đi!”
Dung Khuynh: “Không được, không có chỗ thương lượng.”
Dứt lời, anh ta đi về hướng cửa phòng bệnh, tôi sao có thể để anh ta đi như vậy? đi rồi tôi sẽ lại bị rơi vào khủng hoảng.
Tôi: “Dừng lại!”
Tôi hét lớn, chạy lên một phen giữ lại cánh tay anh ta.
Tôi: “Chu Tiên đối với Dị Tư Ẩn có chấp niệm, sẽ không giết anh ấy. Tại sao lại có thể xảy ra chuyện? Anh đưa tôi đi, tôi sẽ không vào đó, tôi sẽ ở ngoài nhìn. Hoặc là anh đưa cho tôi một pháp khí, gương đồng mà đạo sĩ mấy người hay dùng, tôi có thể biết mọi người đang...”
Còn chưa nói xong tôi đột nhiên không thể động, ngay cả nói cũng không thể nói. Duy chỉ có thể mở to mắt nhìn Dung Khuynh rời đi.
Dung Khuynh: “Bệnh viện đã hạ kết giới, quỷ quái không thể tiến vào. Dị thiếu sẽ không có chuyện gì, yên tâm.”
Két~ Cửa được mở ra, sau đó lại bị đóng lại. Bệnh viện lần nữa lại trở nên an tĩnh. Lòng tôi không cách nào bình tĩnh được. Tôi rất muốn ra ngoài, nhưng không có cách nào động đừng nói tới việc ra ngoài.
Qua rất lâu, thân thể của tôi vẫn bất động, không biết phải như vậy bao lâu nữa. Thúy Hoa Đại Đầu vẫn chưa quay lại. Chính tại lúc tôi vô cùng lo âu nhưng không biết làm thế nào thì một đoàn sương trắng đột nhiên xuất hiện trên sàn nhà.
Dần dần sương trắng biến thành hình một đứa nhỏ, lớn lên giống Cầu Cầu, nhưng không phải là nó.
“Bị an trụ, như vậy càng dễ làm việc.”
Chỉ thấy cậu ta lấy ra một sợi dây màu xanh lục, miệng không ngừng lẩm nhẩm. Không bao lâu, tôi bị sợi dây màu xanh bó lại.
“Chủ nhân bảo tôi đưa chị đi, Dung đạo sĩ quên tiểu quỷ dưới nước có thể chui vào qua đường ống thoát nước.”
Tiểu quỷ tới từ ống thoát nước, lẽ nào nó muốn đem tôi ra từ đó, chủ nhân của nó lại là ai?
“Đừng lo lắng, trên thân thể của chị có chỗ đánh vỡ kết giới, khí tức của lão quỷ ngàn năm rất nồng hậu.”
Tiểu quỷ cười hi hi, tay trống rỗng vẽ ra một vòng tròn, xuất hiện một lỗ hổng màu trắng.
Một đám mây bay dưới chân của tôi, tôi cứ như vậy bị bắt vào lỗ hổng. Sau cùng là một mảnh tối đen, cái gì tôi cũng không thể nhìn thấy.
“Lão quỷ đó tìm kẻ thù ngàn năm. Ông ấy là một kẻ rất lợi hại, khi còn sống không kết hôn, vào thời khắc khi chết ta mới biết hắn có long dương tích, thích đàn ông. Bị nam sủng giết, cái chết này vui sướng đi?”
Nghe tới đây, tôi hiểu rồi, lão quỷ ngàn năm cậu ta nói chính là Mã Nhĩ Thái Lăng, anh ta là một lệ quỷ, nhưng dòng lệ khí đó anh ta có thể khống chế được. Anh ta chỉ vì trả thù, không làm bị thương người vô tội. Trước khi đi giúp tôi làm tốt mọi chuyện.
Cùng anh ta tiếp xúc lâu, trên thân thể tôi có khí tức của anh ta cũng là lẽ tự nhiên. Khí tức của lão quỷ có thể lưu lại rất lâu. Cũng vì khí tức của anh ta, những quỷ không có năng lực cũng sẽ không dám tiếp cận tôi.
“Hiếu kì tại sao tôi biết phải không? tôi chính là con nuôi của ông ấy. Ông ấy chết không lâu thì tôi cũng bị người ta bắt cho vào bao tải dìm xuống ao.”
Tôi lập tức nhìn về phía tiểu quỷ, bộ dáng của cậu ấy khoảng năm sáu tuổi. Đứa bé nhỏ như vậy cũng có người giết. Nó là con nuôi của Mã Nhĩ Thái Lăng, vậy hiện tại chủ tử của nó là ai?
“Chủ nhân của tôi cũng rất lợi hại, tuy rằng không phải quỷ ngàn năm nhưng có thể thu phục tôi. Người đó có thể giúp tôi tìm được a mã. Nhiều năm như vậy rồi, ông ấy đi tìm người ông ấy yêu, tôi cũng đi tìm ông ấy.”
Dần dần tôi thấy một cỗ mây đen bao vây tiểu quỷ. Lệ khí trên thân nó rất nặng rất nặng. Tuy là một tiểu quỷ nhưng pháp lực không thể khinh thường. Cực lực muốn bắt tôi đi, chủ tử của cậu ấy là Tịch Hoa?
Tôi: “Khu vui chơi xảy ra chuyện, Dị Tư Ẩn ở đó, tôi phải đi!”
Dung Khuynh: “Không được, không có chỗ thương lượng.”
Dứt lời, anh ta đi về hướng cửa phòng bệnh, tôi sao có thể để anh ta đi như vậy? đi rồi tôi sẽ lại bị rơi vào khủng hoảng.
Tôi: “Dừng lại!”
Tôi hét lớn, chạy lên một phen giữ lại cánh tay anh ta.
Tôi: “Chu Tiên đối với Dị Tư Ẩn có chấp niệm, sẽ không giết anh ấy. Tại sao lại có thể xảy ra chuyện? Anh đưa tôi đi, tôi sẽ không vào đó, tôi sẽ ở ngoài nhìn. Hoặc là anh đưa cho tôi một pháp khí, gương đồng mà đạo sĩ mấy người hay dùng, tôi có thể biết mọi người đang...”
Còn chưa nói xong tôi đột nhiên không thể động, ngay cả nói cũng không thể nói. Duy chỉ có thể mở to mắt nhìn Dung Khuynh rời đi.
Dung Khuynh: “Bệnh viện đã hạ kết giới, quỷ quái không thể tiến vào. Dị thiếu sẽ không có chuyện gì, yên tâm.”
Két~ Cửa được mở ra, sau đó lại bị đóng lại. Bệnh viện lần nữa lại trở nên an tĩnh. Lòng tôi không cách nào bình tĩnh được. Tôi rất muốn ra ngoài, nhưng không có cách nào động đừng nói tới việc ra ngoài.
Qua rất lâu, thân thể của tôi vẫn bất động, không biết phải như vậy bao lâu nữa. Thúy Hoa Đại Đầu vẫn chưa quay lại. Chính tại lúc tôi vô cùng lo âu nhưng không biết làm thế nào thì một đoàn sương trắng đột nhiên xuất hiện trên sàn nhà.
Dần dần sương trắng biến thành hình một đứa nhỏ, lớn lên giống Cầu Cầu, nhưng không phải là nó.
“Bị an trụ, như vậy càng dễ làm việc.”
Chỉ thấy cậu ta lấy ra một sợi dây màu xanh lục, miệng không ngừng lẩm nhẩm. Không bao lâu, tôi bị sợi dây màu xanh bó lại.
“Chủ nhân bảo tôi đưa chị đi, Dung đạo sĩ quên tiểu quỷ dưới nước có thể chui vào qua đường ống thoát nước.”
Tiểu quỷ tới từ ống thoát nước, lẽ nào nó muốn đem tôi ra từ đó, chủ nhân của nó lại là ai?
“Đừng lo lắng, trên thân thể của chị có chỗ đánh vỡ kết giới, khí tức của lão quỷ ngàn năm rất nồng hậu.”
Tiểu quỷ cười hi hi, tay trống rỗng vẽ ra một vòng tròn, xuất hiện một lỗ hổng màu trắng.
Một đám mây bay dưới chân của tôi, tôi cứ như vậy bị bắt vào lỗ hổng. Sau cùng là một mảnh tối đen, cái gì tôi cũng không thể nhìn thấy.
“Lão quỷ đó tìm kẻ thù ngàn năm. Ông ấy là một kẻ rất lợi hại, khi còn sống không kết hôn, vào thời khắc khi chết ta mới biết hắn có long dương tích, thích đàn ông. Bị nam sủng giết, cái chết này vui sướng đi?”
Nghe tới đây, tôi hiểu rồi, lão quỷ ngàn năm cậu ta nói chính là Mã Nhĩ Thái Lăng, anh ta là một lệ quỷ, nhưng dòng lệ khí đó anh ta có thể khống chế được. Anh ta chỉ vì trả thù, không làm bị thương người vô tội. Trước khi đi giúp tôi làm tốt mọi chuyện.
Cùng anh ta tiếp xúc lâu, trên thân thể tôi có khí tức của anh ta cũng là lẽ tự nhiên. Khí tức của lão quỷ có thể lưu lại rất lâu. Cũng vì khí tức của anh ta, những quỷ không có năng lực cũng sẽ không dám tiếp cận tôi.
“Hiếu kì tại sao tôi biết phải không? tôi chính là con nuôi của ông ấy. Ông ấy chết không lâu thì tôi cũng bị người ta bắt cho vào bao tải dìm xuống ao.”
Tôi lập tức nhìn về phía tiểu quỷ, bộ dáng của cậu ấy khoảng năm sáu tuổi. Đứa bé nhỏ như vậy cũng có người giết. Nó là con nuôi của Mã Nhĩ Thái Lăng, vậy hiện tại chủ tử của nó là ai?
“Chủ nhân của tôi cũng rất lợi hại, tuy rằng không phải quỷ ngàn năm nhưng có thể thu phục tôi. Người đó có thể giúp tôi tìm được a mã. Nhiều năm như vậy rồi, ông ấy đi tìm người ông ấy yêu, tôi cũng đi tìm ông ấy.”
Dần dần tôi thấy một cỗ mây đen bao vây tiểu quỷ. Lệ khí trên thân nó rất nặng rất nặng. Tuy là một tiểu quỷ nhưng pháp lực không thể khinh thường. Cực lực muốn bắt tôi đi, chủ tử của cậu ấy là Tịch Hoa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.