Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 235: Nhà Chị Có Quỷ
Mộng Kim
04/04/2023
Cô giáo Triệu càng khóc càng thương tâm, cô ấy không có cách nào chịu đựng được gia đình mỹ mãn của mình bị nữ quỷ phá hoại, nhưng ruồi bọ không đốt vào quả trứng, cho dù không có Kỳ Thanh Thanh thì cũng sẽ có người phụ nữ khác. Chồng của cô ấy đã sớm có ý nghĩ ngoại tình trong đầu, điểm này cho tới giờ cô giáo Triệu vẫn chưa hiểu được.
Tôi: “Cô Triệu, em đưa cô về nhà.”
Cô ấy thất hồn lạc phách, giống như người mất đi linh hồn, một người quay về sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.
“Nhà? Tôi không còn nhà nữa, chỉ là một căn phòng trống mà thôi.”
“Mẹ, sao lại không có chứ? Ba ba không còn nữa nhưng mẹ vẫn còn có con mà!”
Nghe giọng đứa trẻ non nớt, tôi càng cảm thấy lòng chua xót. Bị cưỡng ép ở lại là một thân quỷ không thuộc về nhân gian, đối diện với nó rất có khả năng là sẽ bị bắt làm vật bổ cho quỷ lớn.
“Đúng, mẹ còn có con. Bảo bối, con ngàn vạn đừng rời xa mẹ.” Cô giáo Triệu vừa nói vừa ngồi xổm xuống ôm lấy đứa nhỏ, người đi đường từ hai bên đi qua, ánh mắt càng quái dị. Trong mắt bọn họ cô giáo Triệu trở thành một người bị bệnh thần kinh.
“Tình Thiên, không cần em đưa về, cô tự mình đi về.”
Nói xong cô ấy đưa đứa nhỏ đi về phía phương tiện giao thông công cộng.
Khi hai mẹ con chuẩn bị lên xe buýt thì tôi nghĩ ra điều gì đó, tôi lập tức tiến lên kéo cô ấy xuống Xe búyt đóng lại chạy như bay rời đi.
Cô giáo Triệu không hiểu chuyện gì nên nhìn tôi. Không đợi cô ấy hỏi mà tôi lập tức nói.
Tôi: “Cô vẫn sống ở căn nhà trước đây phải không? Nhà của cha đứa trẻ khi trước?”
“Sau khi li hôn tôi chỉ có một bất động sản, nhà ở Tây Thành tăng giá rất nhanh, tôi không có năng lực đổi nhà.”
Tôi: “Cô không thể về đó.”
“Sao vậy?”
Tôi: “Nữ quỷ biết nhà của cô ở đâu, hoặc cũng có thể nhà của cô sớm đã bị dính quỷ khí. Con quỷ đó em đã từng gặp, đứa nhỏ trước đây đã từng nói với em là nó bị hại chết. Tại sao nữ quỷ lại phải hại chết một đứa nhỏ chứ? Cho dù nó có trở thành tiểu quỷ thì cô ta cũng có thể hạ thủ ăn nó để trở thành vật bổ thân thể,”
“Em nói cái gì!” Mắt cô giáo Triệu trừng lớn, lòng mong muốn bảo hộ đứa trẻ dâng lên, cô ấy nắm chặt tay đứa nhỏ.
Tôi thận trọng gật đầu. Kỳ Thanh Thanh hại chết người đàn ông có nhân phẩm tồi tệ. Còn một đứa nhỏ thuần khiết trong sáng mà cô ta hại chết thì chỉ có một khả năng này mà thôi.
“Không, sao cô ta có thể làm như vậy được chứ? Không được, tôi sẽ không đi về đó nữa! tôi sẽ tìm nhà để thuê.”
Tôi: “Cô giáo Triệu, cô ở chỗ của em đi.”
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Thanh Thanh, cô ta muốn giết tôi. Lần thứ hai nhìn thấy cô ta lại không hề có động cơ. Có thể thấy được cô ta không dám giết tôi. Buổi tối hôm đó thân ảnh màu trắng treo ở giữa không trung, tôi không biết anh ta có lai lịch như thể nào, nhưng trong vô ý đã cứu tôi.
“Trường học có quy định tôi không thể ở ký túc.”
Tôi: “Không, cô giáo Triệu, cô hãy theo em.”
Nói xong, tôi liền giương tay vẫy một chiếc taxi. Tôi giúp cô giáo Triệu đi vào, đứa nhỏ cực kỳ vui vẻ, nó nhìn tôi trong mắt không mang theo bất kỳ một chút phòng bị nào, lệ khí màu đen cực kỳ nhạt. Nó chớp mắt, mắt to long lanh nhìn tôi. Tay kéo chặt kính chiếu hậu, phiêu phiêu đãng đãng bay ở bên ngoài.
“Mau xuống đi, nguy hiểm.” Cô giáo Triệu giương tay kéo nó từ bên ngoài xe vào trong. Cô ấy đã quên mất hiện thực là con trai của mình đã chết.
Tôi phát hiện ánh mắt khác thường của tài xế, lập tức hòa giải.
Tôi: “Cô giáo Triệu, đêm qua cô mất ngủ bây giờ vẫn còn mơ hồ nữa!”
Cô ấy nghi hoặc nhìn tôi, cho tới khi đứa nhỏ nhìn cô ấy cười chớp chớp mắt cô ấy mới phản ứng lại “Phải rồi, lát nữa về ngủ một giấc thật ngon.”
45 phút sau, chúng tôi tới tiểu khu. Cô giáo Triệu chỉ vào tòa nhà “Tình Thiên, nhà ở đây cũng không để cho người ngoài thuê. E có nhà ở đây sao?”
Tôi: “Không phải, đây là nhà của bạn em.”
“Bạn trai sao?”
Tôi: “Nhà người thân của Viên Doanh, cô vào đi.”
Lúc này cô giáo Triệu mới dẫn đứa nhỏ vào. Tiểu gia hỏa nhảy lên nhảy xuống, cái này ngửi cái kia cũng ngửi.
“Mau tới đây, sắp thành mũi cẩu rồi đó.”
Tiểu gia hỏa không để ý tới cô ấy mà chạy tới túm góc áo của tôi “Chị, nhà chị có khí tức của quỷ.”
Tôi: “Cô Triệu, em đưa cô về nhà.”
Cô ấy thất hồn lạc phách, giống như người mất đi linh hồn, một người quay về sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.
“Nhà? Tôi không còn nhà nữa, chỉ là một căn phòng trống mà thôi.”
“Mẹ, sao lại không có chứ? Ba ba không còn nữa nhưng mẹ vẫn còn có con mà!”
Nghe giọng đứa trẻ non nớt, tôi càng cảm thấy lòng chua xót. Bị cưỡng ép ở lại là một thân quỷ không thuộc về nhân gian, đối diện với nó rất có khả năng là sẽ bị bắt làm vật bổ cho quỷ lớn.
“Đúng, mẹ còn có con. Bảo bối, con ngàn vạn đừng rời xa mẹ.” Cô giáo Triệu vừa nói vừa ngồi xổm xuống ôm lấy đứa nhỏ, người đi đường từ hai bên đi qua, ánh mắt càng quái dị. Trong mắt bọn họ cô giáo Triệu trở thành một người bị bệnh thần kinh.
“Tình Thiên, không cần em đưa về, cô tự mình đi về.”
Nói xong cô ấy đưa đứa nhỏ đi về phía phương tiện giao thông công cộng.
Khi hai mẹ con chuẩn bị lên xe buýt thì tôi nghĩ ra điều gì đó, tôi lập tức tiến lên kéo cô ấy xuống Xe búyt đóng lại chạy như bay rời đi.
Cô giáo Triệu không hiểu chuyện gì nên nhìn tôi. Không đợi cô ấy hỏi mà tôi lập tức nói.
Tôi: “Cô vẫn sống ở căn nhà trước đây phải không? Nhà của cha đứa trẻ khi trước?”
“Sau khi li hôn tôi chỉ có một bất động sản, nhà ở Tây Thành tăng giá rất nhanh, tôi không có năng lực đổi nhà.”
Tôi: “Cô không thể về đó.”
“Sao vậy?”
Tôi: “Nữ quỷ biết nhà của cô ở đâu, hoặc cũng có thể nhà của cô sớm đã bị dính quỷ khí. Con quỷ đó em đã từng gặp, đứa nhỏ trước đây đã từng nói với em là nó bị hại chết. Tại sao nữ quỷ lại phải hại chết một đứa nhỏ chứ? Cho dù nó có trở thành tiểu quỷ thì cô ta cũng có thể hạ thủ ăn nó để trở thành vật bổ thân thể,”
“Em nói cái gì!” Mắt cô giáo Triệu trừng lớn, lòng mong muốn bảo hộ đứa trẻ dâng lên, cô ấy nắm chặt tay đứa nhỏ.
Tôi thận trọng gật đầu. Kỳ Thanh Thanh hại chết người đàn ông có nhân phẩm tồi tệ. Còn một đứa nhỏ thuần khiết trong sáng mà cô ta hại chết thì chỉ có một khả năng này mà thôi.
“Không, sao cô ta có thể làm như vậy được chứ? Không được, tôi sẽ không đi về đó nữa! tôi sẽ tìm nhà để thuê.”
Tôi: “Cô giáo Triệu, cô ở chỗ của em đi.”
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Thanh Thanh, cô ta muốn giết tôi. Lần thứ hai nhìn thấy cô ta lại không hề có động cơ. Có thể thấy được cô ta không dám giết tôi. Buổi tối hôm đó thân ảnh màu trắng treo ở giữa không trung, tôi không biết anh ta có lai lịch như thể nào, nhưng trong vô ý đã cứu tôi.
“Trường học có quy định tôi không thể ở ký túc.”
Tôi: “Không, cô giáo Triệu, cô hãy theo em.”
Nói xong, tôi liền giương tay vẫy một chiếc taxi. Tôi giúp cô giáo Triệu đi vào, đứa nhỏ cực kỳ vui vẻ, nó nhìn tôi trong mắt không mang theo bất kỳ một chút phòng bị nào, lệ khí màu đen cực kỳ nhạt. Nó chớp mắt, mắt to long lanh nhìn tôi. Tay kéo chặt kính chiếu hậu, phiêu phiêu đãng đãng bay ở bên ngoài.
“Mau xuống đi, nguy hiểm.” Cô giáo Triệu giương tay kéo nó từ bên ngoài xe vào trong. Cô ấy đã quên mất hiện thực là con trai của mình đã chết.
Tôi phát hiện ánh mắt khác thường của tài xế, lập tức hòa giải.
Tôi: “Cô giáo Triệu, đêm qua cô mất ngủ bây giờ vẫn còn mơ hồ nữa!”
Cô ấy nghi hoặc nhìn tôi, cho tới khi đứa nhỏ nhìn cô ấy cười chớp chớp mắt cô ấy mới phản ứng lại “Phải rồi, lát nữa về ngủ một giấc thật ngon.”
45 phút sau, chúng tôi tới tiểu khu. Cô giáo Triệu chỉ vào tòa nhà “Tình Thiên, nhà ở đây cũng không để cho người ngoài thuê. E có nhà ở đây sao?”
Tôi: “Không phải, đây là nhà của bạn em.”
“Bạn trai sao?”
Tôi: “Nhà người thân của Viên Doanh, cô vào đi.”
Lúc này cô giáo Triệu mới dẫn đứa nhỏ vào. Tiểu gia hỏa nhảy lên nhảy xuống, cái này ngửi cái kia cũng ngửi.
“Mau tới đây, sắp thành mũi cẩu rồi đó.”
Tiểu gia hỏa không để ý tới cô ấy mà chạy tới túm góc áo của tôi “Chị, nhà chị có khí tức của quỷ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.