Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 271: Vài Năm Nữa Sinh
Mộng Kim
12/06/2023
Dị Tư Ẩn: “Tôi từng thừa nhận khi nào? tin đồn của truyền thông có thể tin?”
Thấy bộ dạng nói chuyện nghiêm túc của anh ấy, lông mày của tôi nhăn lại. Cho nên, căn bản anh ấy không đem Tống Tuyết coi là bạn gái.
Tôi: “Tại sao ngày hôm đó khi ở trung tâm thương mại cùng cô ấy đi mua đồ chơi. Tống tiểu thư thậm chí còn kéo tay anh.”
Dị Tư Ẩn: “Cô trái lại nhớ rất rõ, rất để ý tới tôi và cô ấy? Tô Tình Thiên, cô đối với tôi sớm đã có mưu tính.”
Tôi: “Tuyệt đối không có.”
Dị Tư Ẩn: “Vậy sao?”
Ngữ điệu lên cao, trong mắt lóe lên một đạo lãnh quang. Nhìn bộ dạng của anh ấy thể hiện rõ là không tin tôi.
Dị Tư Ẩn: “Đi nghỉ ngơi đi, buổi tối ở bên cạnh Tư Diễn. Ngày mai tôi sai người đón cô tới cục dân chính.”
Dứt lời, anh ấy hơi thoáng nhìn tôi, sau đó xoay người đi xuống lầu.
Nhìn bóng lưng rộng lớn của anh ấy, trong nháy mắt tôi có chút hoảng hốt. Lĩnh chứng đồng nghĩa với kết hôn. Anh ấy thực sự muốn lấy tôi, nhưng tôi…
Dung Khuynh: “Dị thiếu đã hạ quyết tâm cũng không phải do tiểu thiếu gia thỉnh cầu.”
Âm thanh thanh nhuận vang lên từ phía sau lưng của tôi. Tôi quay đầu nhìn qua, một lát sau nói.
Tôi: “Một mình tôi không thể ra ngoài được, anh giúp tôi một chút, hôm nay tôi sẽ rời Tinh Thủy Loan. Hôn này tôi không thể kết.”
Dung Khuynh: “Có một số chuyện càng làm trái sẽ càng phát triển theo hướng không tốt, không bằng lĩnh chứng. Có lẽ qua một thời gian Dị thiếu sẽ không còn hứng thú nữa.”
Tôi: “Dung đặc trợ, lời này của anh có phải là quá ích kỷ hay không? Tôi một người con gái chưa lập gia đình, qua loa kết hôn, lại đợi Dị thiếu đối với tôi không còn hứng thú thì li hôn. Tại sao tôi phải làm như vậy chứ?”
Anh ta lẳng lặng nhìn tôi, không bao lâu sau nhẹ giọng nói.
Dung Khuynh: “Cô là một người phụ nữ chưa kết hôn nhưng cô đã có con rồi. Trở thành Dị thiếu phu nhân có thể quang minh chính đại đưa tiểu thiếu gia đi chơi, tiểu thiếu gia thường nhắc tới cô.”
Nói thực, tôi có động lòng. Tôi có thể ở bên cạnh Tư Diễn, không cần phải để nó lựa chọn ba ba hay ma ma, một sự chọn lựa rất khó khăn. Trong đầu hiện lên một khuôn mặt nhỏ bé, lòng tôi mềm xuống.
Tôi: “Dị thiếu có thể sẽ nhớ lại tôi không? Nếu nhớ ra tôi thì kết quả sẽ như thế nào?”
Dung Khuynh: “Tôi không biết, phục sinh là làm trái với ý trời, một khi nhớ ra sẽ phải trả giá. Giá phải trả là gì nếu không tới bước đó sẽ không biết được. Cô dùng hết toàn lực để ngài ấy đừng nhớ ra cô. Ngoài chuyện đó ra cũng không thể làm được chuyện gì khác. Về phần Tinh Thủy Loan này, sau khi lĩnh chứng thì cô có thể tự do ra vào, truyền thông cũng sẽ không làm phiền tới cô.”
Tôi mím môi, sau một lát suy nghĩ thì một lời không nói mà đi thẳng về phía phòng của Tư Diễn.
Sau khi tôi đi vào, nó đang ngủ, cái đầu nhỏ nhắn thò ra ngoài, tay chân vẫn lạnh như cũ. Vừa rồi Dung Khuynh đã vội vàng xử lý, tình hình hiện tại hẳn là ổn định rồi.
Tay tôi vuốt mái tóc nó, tay mô phỏng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Không biết qua bao lâu, tay nhỏ một phen nắm lấy tay tôi. Mắt nó mở ra nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng ma ma.
Tôi: “Dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Tư Diễn: “Con không sao, một chút vết thương này không tính là gì.”
Tôi: “Là ai đánh lén con? Còn nhớ không?”
Tư Diễn: “Hẳn là đối thủ của ba ba, người đó còn nhắc tới ma ma. Nói cái gì mà đem ma ma cướp về từ trong tay của ba ba.”
Hô hấp của tôi cứng lại, người ra tay với Tư Diễn biết tôi, ở trước mặt Dị Tư Ẩn nhắc tới tôi! Không trách được Dị Tư Ẩn ép tôi phải ở Tinh Thủy Loan, còn nói tôi và anh ấy lúc trước có quan hệ mật thiết. Cái gọi là đối thủ rốt cuộc là ai?
Có lẽ không phải là… Tịch Hoa???
Tư Diễn: “Ma ma, người với ba ba ở cùng nhau đi, hai người đều có con rồi tại sao lại không thể sống cùng nhau? Lúc con ở trên đường lớn nhìn có rất nhiều người có ba ba và ma ma đi cùng, còn con chỉ lẻ loi một mình.”
Vừa nói mắt nó đỏ lên, mũi cũng giật giật theo, tôi lập tức mở tay ra ôm lấy nó.
Tôi: “Được, ma ma và ba ba ở cùng nhau.”
Tư Diễn: “Thật sao? Hai người qua vài năm nữa mới có thể lại sinh thêm một tiểu đệ đệ không, con muốn độc chiếm hai người một khoảng thời gian.”
Thấy bộ dạng nói chuyện nghiêm túc của anh ấy, lông mày của tôi nhăn lại. Cho nên, căn bản anh ấy không đem Tống Tuyết coi là bạn gái.
Tôi: “Tại sao ngày hôm đó khi ở trung tâm thương mại cùng cô ấy đi mua đồ chơi. Tống tiểu thư thậm chí còn kéo tay anh.”
Dị Tư Ẩn: “Cô trái lại nhớ rất rõ, rất để ý tới tôi và cô ấy? Tô Tình Thiên, cô đối với tôi sớm đã có mưu tính.”
Tôi: “Tuyệt đối không có.”
Dị Tư Ẩn: “Vậy sao?”
Ngữ điệu lên cao, trong mắt lóe lên một đạo lãnh quang. Nhìn bộ dạng của anh ấy thể hiện rõ là không tin tôi.
Dị Tư Ẩn: “Đi nghỉ ngơi đi, buổi tối ở bên cạnh Tư Diễn. Ngày mai tôi sai người đón cô tới cục dân chính.”
Dứt lời, anh ấy hơi thoáng nhìn tôi, sau đó xoay người đi xuống lầu.
Nhìn bóng lưng rộng lớn của anh ấy, trong nháy mắt tôi có chút hoảng hốt. Lĩnh chứng đồng nghĩa với kết hôn. Anh ấy thực sự muốn lấy tôi, nhưng tôi…
Dung Khuynh: “Dị thiếu đã hạ quyết tâm cũng không phải do tiểu thiếu gia thỉnh cầu.”
Âm thanh thanh nhuận vang lên từ phía sau lưng của tôi. Tôi quay đầu nhìn qua, một lát sau nói.
Tôi: “Một mình tôi không thể ra ngoài được, anh giúp tôi một chút, hôm nay tôi sẽ rời Tinh Thủy Loan. Hôn này tôi không thể kết.”
Dung Khuynh: “Có một số chuyện càng làm trái sẽ càng phát triển theo hướng không tốt, không bằng lĩnh chứng. Có lẽ qua một thời gian Dị thiếu sẽ không còn hứng thú nữa.”
Tôi: “Dung đặc trợ, lời này của anh có phải là quá ích kỷ hay không? Tôi một người con gái chưa lập gia đình, qua loa kết hôn, lại đợi Dị thiếu đối với tôi không còn hứng thú thì li hôn. Tại sao tôi phải làm như vậy chứ?”
Anh ta lẳng lặng nhìn tôi, không bao lâu sau nhẹ giọng nói.
Dung Khuynh: “Cô là một người phụ nữ chưa kết hôn nhưng cô đã có con rồi. Trở thành Dị thiếu phu nhân có thể quang minh chính đại đưa tiểu thiếu gia đi chơi, tiểu thiếu gia thường nhắc tới cô.”
Nói thực, tôi có động lòng. Tôi có thể ở bên cạnh Tư Diễn, không cần phải để nó lựa chọn ba ba hay ma ma, một sự chọn lựa rất khó khăn. Trong đầu hiện lên một khuôn mặt nhỏ bé, lòng tôi mềm xuống.
Tôi: “Dị thiếu có thể sẽ nhớ lại tôi không? Nếu nhớ ra tôi thì kết quả sẽ như thế nào?”
Dung Khuynh: “Tôi không biết, phục sinh là làm trái với ý trời, một khi nhớ ra sẽ phải trả giá. Giá phải trả là gì nếu không tới bước đó sẽ không biết được. Cô dùng hết toàn lực để ngài ấy đừng nhớ ra cô. Ngoài chuyện đó ra cũng không thể làm được chuyện gì khác. Về phần Tinh Thủy Loan này, sau khi lĩnh chứng thì cô có thể tự do ra vào, truyền thông cũng sẽ không làm phiền tới cô.”
Tôi mím môi, sau một lát suy nghĩ thì một lời không nói mà đi thẳng về phía phòng của Tư Diễn.
Sau khi tôi đi vào, nó đang ngủ, cái đầu nhỏ nhắn thò ra ngoài, tay chân vẫn lạnh như cũ. Vừa rồi Dung Khuynh đã vội vàng xử lý, tình hình hiện tại hẳn là ổn định rồi.
Tay tôi vuốt mái tóc nó, tay mô phỏng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Không biết qua bao lâu, tay nhỏ một phen nắm lấy tay tôi. Mắt nó mở ra nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng ma ma.
Tôi: “Dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Tư Diễn: “Con không sao, một chút vết thương này không tính là gì.”
Tôi: “Là ai đánh lén con? Còn nhớ không?”
Tư Diễn: “Hẳn là đối thủ của ba ba, người đó còn nhắc tới ma ma. Nói cái gì mà đem ma ma cướp về từ trong tay của ba ba.”
Hô hấp của tôi cứng lại, người ra tay với Tư Diễn biết tôi, ở trước mặt Dị Tư Ẩn nhắc tới tôi! Không trách được Dị Tư Ẩn ép tôi phải ở Tinh Thủy Loan, còn nói tôi và anh ấy lúc trước có quan hệ mật thiết. Cái gọi là đối thủ rốt cuộc là ai?
Có lẽ không phải là… Tịch Hoa???
Tư Diễn: “Ma ma, người với ba ba ở cùng nhau đi, hai người đều có con rồi tại sao lại không thể sống cùng nhau? Lúc con ở trên đường lớn nhìn có rất nhiều người có ba ba và ma ma đi cùng, còn con chỉ lẻ loi một mình.”
Vừa nói mắt nó đỏ lên, mũi cũng giật giật theo, tôi lập tức mở tay ra ôm lấy nó.
Tôi: “Được, ma ma và ba ba ở cùng nhau.”
Tư Diễn: “Thật sao? Hai người qua vài năm nữa mới có thể lại sinh thêm một tiểu đệ đệ không, con muốn độc chiếm hai người một khoảng thời gian.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.