Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 270: Ngày Mai Lĩnh Chứng
Mộng Kim
12/06/2023
Nhìn anh ấy không phải đang nói đùa, bộ dáng vô cùng nghiêm túc. Tôi bắt đầu thấy hoảng rồi. Anh ấy ở trước mặt Tư Diễn nói không phải nói giỡn, đều là thật. Anh ấy muốn lấy tôi.
Nhưng anh ấy đã quên chuyện của chúng tôi trước đây, tại sao lại muốn cưới tôi? Tống Tuyết sẽ thế nào, người ngoài lại sẽ nhìn tôi như thế nào? hiện tại tôi đối với Dị Tư Ẩn mà nói chính là một người lạ, chỉ là được con trai của anh ấy thích mà thôi.
Tôi: “Dị thiếu, anh nói cưới là cưới, tôi đã đồng ý gả chưa?”
Sau khi buông ra một câu tôi liền xoay người đi về phía phòng ngủ. Dị Tư Ẩn không kéo tôi lại, tôi cũng không nghe thấy tiếng bước chân. Chính tại lúc tôi chuẩn bị tới hành lang, giọng nói trầm ổn lãnh liệt truyền tới.
Dị Tư Ẩn: “Lòng ham muốn của cô lớn, muốn tôi cầu hôn?”
Bước chân của tôi dừng lại, quay người nhìn qua, phát hiện ánh mắt của anh ấy băng lãnh. Thân thể thon dài, quần áo phẳng phiu đứng ở hành lang.
Tôi: “Dị thiếu, lời nói dỗ cho con trai vui vẻ không cần coi là thật. Anh có Tống tiểu thư, tôi có cuộc sống của tôi. Chúng ta không can thiệp chuyện của nhau, cho dù anh cầu hôn tôi cũng sẽ không đáp ứng.”
Giọng nói hạ xuống, tiếng cười mang theo sự đùa giỡn vang lên. Tiếp theo sau đó, tôi thấy Dị Tư Ẩn từng bước từng bước tiến về phía tôi.
Đát, đát, đát. Tiếng bước chân trầm ổn có lực tràn ngập cả hành lang. Sau cùng, anh ấy dừng lại trước mặt tôi, con ngươi thâm thúy từ trên cao nhìn xuống tôi.
Dị Tư Ẩn: “Bất luận cô có đồng ý hay không thì kết quả cũng đều như nhau.”
Thái độ kiên định, trong sự bình tĩnh đem theo nhè nhẹ sự bá đạo.
Anh ấy nói kết quả chính là cưới tôi? Bất luận tôi có đáp ứng hay không anh ấy đều cưới tôi. Chuyện anh ấy quyết định không ai có thể thay đổi. Hai tay của tôi nắm chặt lại, sao anh ấy có thể như vậy chứ?
Tôi: “Dị thiếu, anh không thể ép buộc, tôi có người tôi thích. Tôi yêu anh ấy, rất yêu rất yêu.”
Xác thực tôi yêu Dị Tư Ẩn trước đây, cho dù lúc đó anh ấy là quỷ, nhưng tôi cũng yêu, đem tôi để trong lòng, suy xét cẩn thận chu đáo.
Dị Tư Ẩn: “Rất yêu rất yêu.”
Ngữ điệu không lên cao, thậm chí vững vàng. Tôi nghe không ra cảm xúc của anh ấy, đơn giản đáp.”
Tôi: “Xác thực, loại tình yêu này Dị thiếu anh chưa cảm nhận qua, tất nhiên không thể hiểu được…”
Còn chưa nói xong, một cánh tay lớn đột nhiên vươn tới, gắt gao nắm lấy tôi, hai mắt lại càng khó hiểu.
Dị Tư Ẩn: “Ai nói tôi chưa từng cảm nhận qua?”
Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai của tôi, thân thể của tôi cứng ngắc, hô hấp đình trệ, kinh ngạc nhìn anh ấy. Cẩn thận nghe sẽ hiểu ra trong lời nói của anh ấy có ý tứ hàm xúc, anh ấy nói anh ấy từng cảm nhận được tình yêu…?
Tôi: “Dị thiếu, nếu đã có tình yêu như vậy thì càng không cần phải lấy tôi.”
Tay anh ấy nắm lấy tôi càng lúc càng chặt, thần sắc trong mắt càng thâm trầm.
Dị Tư Ẩn: “Tô Tình Thiên, tôi khẳng định lúc trước chúng ta không phải chỉ là gặp qua ngủ qua.”
Tim tôi lỡ một nhịp, sau đó liều mạng đẩy anh ấy ra.
Tôi: “Anh đang nói hươu nói vượn cái gì?”
Dị Tư Ẩn: “Sợ tôi?”
Tôi: “Không… ngô”
Tay của anh ấy đột nhiên dùng lực, cả người tôi nằm trong ngực của anh ấy. Tay của anh ấy thuận thể để lên cằm tôi nâng lên, bốn môi dán tại một chỗ. Mùi hương chỉ thuộc về anh ấy từng chút một phả vào chóp mũi của tôi.
Bàn tay chế trụ eo tôi dần dần dùng lực, giống như đem cả người tôi vào trong. Tôi dùng lực đẩy anh ấy, nhưng lại bị anh ấy mãnh liệt dùng lực giữ lại, mạnh mẽ bắt tôi tiếp nhận.
Tôi: “Ngô…”
Môi của tôi bị anh ấy cắn, lại nhìn trong mắt anh ấy hiện lên tinh quang, là anh ấy cố ý, cố ý cắn tôi!”
Dị Tư Ẩn: “Ngày mai, cục dân chính lĩnh chứng.”
Lời nói thình lình dọa tôi sợ, mắt tôi mở lớn , ngày mai lĩnh chứng, chẳng phải là thiểm hôn?
Tôi: “Dị thiếu.”
Dị Tư Ẩn: “Cô không có quyền nói không.”
Tôi: “Nếu anh kết hôn với tôi Tống tiểu thư sẽ ra sao? cô ấy là bạn gái được anh thừa nhận.”
Nhưng anh ấy đã quên chuyện của chúng tôi trước đây, tại sao lại muốn cưới tôi? Tống Tuyết sẽ thế nào, người ngoài lại sẽ nhìn tôi như thế nào? hiện tại tôi đối với Dị Tư Ẩn mà nói chính là một người lạ, chỉ là được con trai của anh ấy thích mà thôi.
Tôi: “Dị thiếu, anh nói cưới là cưới, tôi đã đồng ý gả chưa?”
Sau khi buông ra một câu tôi liền xoay người đi về phía phòng ngủ. Dị Tư Ẩn không kéo tôi lại, tôi cũng không nghe thấy tiếng bước chân. Chính tại lúc tôi chuẩn bị tới hành lang, giọng nói trầm ổn lãnh liệt truyền tới.
Dị Tư Ẩn: “Lòng ham muốn của cô lớn, muốn tôi cầu hôn?”
Bước chân của tôi dừng lại, quay người nhìn qua, phát hiện ánh mắt của anh ấy băng lãnh. Thân thể thon dài, quần áo phẳng phiu đứng ở hành lang.
Tôi: “Dị thiếu, lời nói dỗ cho con trai vui vẻ không cần coi là thật. Anh có Tống tiểu thư, tôi có cuộc sống của tôi. Chúng ta không can thiệp chuyện của nhau, cho dù anh cầu hôn tôi cũng sẽ không đáp ứng.”
Giọng nói hạ xuống, tiếng cười mang theo sự đùa giỡn vang lên. Tiếp theo sau đó, tôi thấy Dị Tư Ẩn từng bước từng bước tiến về phía tôi.
Đát, đát, đát. Tiếng bước chân trầm ổn có lực tràn ngập cả hành lang. Sau cùng, anh ấy dừng lại trước mặt tôi, con ngươi thâm thúy từ trên cao nhìn xuống tôi.
Dị Tư Ẩn: “Bất luận cô có đồng ý hay không thì kết quả cũng đều như nhau.”
Thái độ kiên định, trong sự bình tĩnh đem theo nhè nhẹ sự bá đạo.
Anh ấy nói kết quả chính là cưới tôi? Bất luận tôi có đáp ứng hay không anh ấy đều cưới tôi. Chuyện anh ấy quyết định không ai có thể thay đổi. Hai tay của tôi nắm chặt lại, sao anh ấy có thể như vậy chứ?
Tôi: “Dị thiếu, anh không thể ép buộc, tôi có người tôi thích. Tôi yêu anh ấy, rất yêu rất yêu.”
Xác thực tôi yêu Dị Tư Ẩn trước đây, cho dù lúc đó anh ấy là quỷ, nhưng tôi cũng yêu, đem tôi để trong lòng, suy xét cẩn thận chu đáo.
Dị Tư Ẩn: “Rất yêu rất yêu.”
Ngữ điệu không lên cao, thậm chí vững vàng. Tôi nghe không ra cảm xúc của anh ấy, đơn giản đáp.”
Tôi: “Xác thực, loại tình yêu này Dị thiếu anh chưa cảm nhận qua, tất nhiên không thể hiểu được…”
Còn chưa nói xong, một cánh tay lớn đột nhiên vươn tới, gắt gao nắm lấy tôi, hai mắt lại càng khó hiểu.
Dị Tư Ẩn: “Ai nói tôi chưa từng cảm nhận qua?”
Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai của tôi, thân thể của tôi cứng ngắc, hô hấp đình trệ, kinh ngạc nhìn anh ấy. Cẩn thận nghe sẽ hiểu ra trong lời nói của anh ấy có ý tứ hàm xúc, anh ấy nói anh ấy từng cảm nhận được tình yêu…?
Tôi: “Dị thiếu, nếu đã có tình yêu như vậy thì càng không cần phải lấy tôi.”
Tay anh ấy nắm lấy tôi càng lúc càng chặt, thần sắc trong mắt càng thâm trầm.
Dị Tư Ẩn: “Tô Tình Thiên, tôi khẳng định lúc trước chúng ta không phải chỉ là gặp qua ngủ qua.”
Tim tôi lỡ một nhịp, sau đó liều mạng đẩy anh ấy ra.
Tôi: “Anh đang nói hươu nói vượn cái gì?”
Dị Tư Ẩn: “Sợ tôi?”
Tôi: “Không… ngô”
Tay của anh ấy đột nhiên dùng lực, cả người tôi nằm trong ngực của anh ấy. Tay của anh ấy thuận thể để lên cằm tôi nâng lên, bốn môi dán tại một chỗ. Mùi hương chỉ thuộc về anh ấy từng chút một phả vào chóp mũi của tôi.
Bàn tay chế trụ eo tôi dần dần dùng lực, giống như đem cả người tôi vào trong. Tôi dùng lực đẩy anh ấy, nhưng lại bị anh ấy mãnh liệt dùng lực giữ lại, mạnh mẽ bắt tôi tiếp nhận.
Tôi: “Ngô…”
Môi của tôi bị anh ấy cắn, lại nhìn trong mắt anh ấy hiện lên tinh quang, là anh ấy cố ý, cố ý cắn tôi!”
Dị Tư Ẩn: “Ngày mai, cục dân chính lĩnh chứng.”
Lời nói thình lình dọa tôi sợ, mắt tôi mở lớn , ngày mai lĩnh chứng, chẳng phải là thiểm hôn?
Tôi: “Dị thiếu.”
Dị Tư Ẩn: “Cô không có quyền nói không.”
Tôi: “Nếu anh kết hôn với tôi Tống tiểu thư sẽ ra sao? cô ấy là bạn gái được anh thừa nhận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.