Chương 17: Cắt đuôi
Miu Đen
28/11/2024
" két " .
Xe bất ngờ, dừng lại.
Người trong xe giật mình, bị chao người về phía trước . Ai cũng vội vàng, bám vào thành ghế, hơi hoảng hốt không biết chuyện gì, quay qua nhìn nhau.
Nhìn về phía cửa xe.
Một bóng người cao lớn áo sọc xanh, chạy vọt lên xe.
Tài xế khó chịu, nhìn hắn.
Hắn nhìn ông khẽ chau mày .Từ xưa đến này, hắn nào biết cái gì gọi là đàng hoàng tự tế, lịch sự. Hắn là người, thích làm gì thì làm. Nhưng hôm nay thì khác.
Hắn khẽ đưa mắt xuống cuối xe nhìn, ánh mắt sáng lên. Hắn quay đầu lại rồi lườm nhìn tài xế , rất nhanh sắc mặt hắn thay đổi.
Hàm dưới khẽ đưa qua, lưỡi đá vào má trong hơi không tình nguyện.
Hắn ta cúi đầu cười ngượng, hướng tài xế xe buýt lịch sự nhận lỗi.
" Cháu xin lỗi ".
Không cần nghe ông trả lời, hắn đứng thẳng người, tươi cười đi nhanh về phía cúi xe.
" ???.." tài xế.
Lão tài xế đang định nói gì với hắn, thì thấy hắn đã bỏ đi xuống cúi xe .Hắn không cần nói, ông cũng biết nguyên nhân là gì .
" Đúng là tuổi trẻ mà " Ông ngao ngán lắc đầu. khởi động xe chạy tiếp.
Trong xe toàn người lớn tuổi, có hai ba người chắc đang đi học. Thấy hắn đi xuống ai cũng tránh né sợ hãi, nhìn không dám nhìn. Với vẽ ngoài bụi bặm ngang tàn, thì mọi người đều đoán được người này là dân quậy phá ăn chơi. Chẳng mấy tốt lành gì.
Khi nãy hắn đứng chắn đầu xe đang chạy ,thì biết hắn là kẻ liều lĩnh cở nào.
Cô ngồi ghế gần cửa sổ, ở cúi hàng. Phía ngoài cùng cô có,một mà bà thím đang ngồi.
Hôm nay xe ít người nên còn rất nhiều chỗ chống, nhưng hắn ta lại không ngồi xuống.
Hắn ta đi thẳng xuống chỗ cô rồi dừng lại, tay dơ lên cần tay vịn. Mắt nhìn cô cười cười, xong mặt lạnh liếc sang bà thím đang ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm ý cảnh cáo đuổi người.
Bà thấy ánh mặt của của hắn tự nhiên nhìn bà rất hung dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống bà. Bà lọ sợ nghĩ muốn đổi chỗ.
Bà đang muốn, đứng dậy. Thì người từ nãy giờ mắt vẫn hướng ngoài cửa sổ nhìn chăm chú, bất ngờ mặt quay vào trong. Mặt tươi cười nhìn bà nắm tay ra vẽ rất thân thiết.Cô nói.
" Thím à ?".
" Dạo này, chú thím nhưng thế nào rồi ạ?. Vẫn khỏe mạnh chứ ạ ?" .
Cô tỏ vẽ hơi có lỗi rồi nói tiếp " Lâu rồi, còn cũng không ghé sang nhà ".
Bà hơi bất ngờ, ngạc nhiên quay sang nhìn cô. Nhưng khi thấy được, cảm giác ngón tay cô. Khẽ gỏ, dưới lòng bàn tay bà thì bà như hiểu được ý.
Bà cười, không được tự nhiên nói. " Rất khỏe, rất khỏe.
" Cảm ơn cháu " bà nói nhỏ...
Hắn ta thấy vậy, thì đanh mặt lại. Khẽ đá lưỡi, xoay người liếc nhìn ghế đổi diện. Đã có một người ngồi phía trong cùng, là người đứng cùng cô ở trạm xe buýt khi nãy.
Hắn không mở miệng, đuổi người. nhưng khuôn mặt lại khó chịu vô cùng, ngồi xuống ghế ngoài cùng .
Hắn nặng nè ngồi xuống, tay để lên tay vịn ghế khẽ nắm thành quyền.
Cậu thanh niên ngồi trong cùng, giật mình. Cậu không ngờ hắn lại ngồi xuống bên cạnh mình, mặt tỏ ra lo sợ, rụt rè. Không dám chú ý lung tung hay nhìn đến hắn.
Hắn ngồi xuống liếc thấy người ngồi cùng, tỏ ý tránh né hắn.
Mắt khẽ đảo nhìn người ngồi cùng, hắn đá lưỡi một cái. Đột nhiên, hắn chống một tay vào thành ghế phía trước .Mặt nghiêng vào trong, liếc nhìn cậu.
Cậu hoảng hớt, run rẫy . Người không dám nhúc dích, cứng đơ như pho tượng. Cậu biết hắn ta là ai, nên cậu nào dám liếc mắt nhìn hắn. Ấy vậy mà, bây giờ hắn đang còn nhìn cậu.
Hắn nhếch mép khinh thường, nhìn con chuột nhát cáy là cậu ." Cậu sợ tôi".
Cậu giật mình, nhìn hắn rồi nhanh chóng rời mắt. Miệng lắp bắp nói" nào...nào có ".
Hắn nhìn cậu, cười xấu xa nói." Không có!".
" Thật không?" hắn nhìn cậu chầm chập .
" Tôi..." cậu sợ đến nổi, không nói được thành câu .
Hắn ta nhìn cậu, lộ rõ sự chán ghét. Hắn quay sang, nhìn người ở ghế đối diện, nhìn đến say mê .
Lòng hắn nổi lên sự chiếm hữu lớn, rất rõ ràng.
Hắn quay đầu nhìn về phía trước xe, mở miệng nói. " Cậu có quên cô gái đó không ?".
Cậu nghe hắn hỏi, thì không hiểu cho lắm. Hơi lọ sợ nhìn về phía hắn.
" Tôi hỏi cậu, có quen không?". Không thấy cậu trả lời, hắn khó chịu khẽ gằn từng chữ.
Cậu giật mình nghĩ, rất nhanh chợt hiểu ra. Cậu lắc đầu thật mạnh " Tôi không biết cô gái đó ".
" Chỉ tình cờ, đi chung một chuyến xe buýt thôi ".
Cậu lấy can đảm, nhìn thẳng vào hắn ." Thật sự, không quen ".
Nhìn vào mắt cậu, hắn nhìn ra cậu ta không nói dối. Nghe được câu trả lời, hắn bắt đầu đăm chiêu ...
Xe đi khoảng hơn hai mươi phút, thì đến trạm.
Xe dừng lại.
Một vài người bước xuống.
Đến trạm này, cậu cũng phải xuống. Cậu do dự nhìn hắn, khẽ nhắc người đứng dậy, khép nép nhìn hắn.
" Cậu né .."
Chưa kịp nói hết câu cậu đã thấy hắn, thật nhanh đứng dậy đi xuống.
Cậu thở phào, đứng lên. Mắt nhìn về phía chỗ cô ngồi, thấy chỗ đã trống thì biết cô đã xuống xe. Cũng đoán ra được nguyên nhân, vì sao hắn ta lại đi xuống vội vã như vây.
Cậu cũng phải xuống xe, trạm này hơi nhiều người nên lúc xuống hơi phải chen lấn...
Lúc cô xuống trạm, thì hơi đông người.
Nhân lúc còn nhiều người, cô khẽ đứng xen vào một người cùng đi xuống với cô. Mắt cô khẽ liếc về phía sau, bước đi nhẹ nhàng về phía trước, dưới tay khẽ xoay một cái.
" Á! ".
Một giọng nam, la lên.
Chỉ thấy lúc này, cái người luôn muốn bán đuôi cô. Ngồi ôm lấy chân, kêu đau đớn.
Mọi người vây lấy hắn, xem hắn bị chuyện gì .Khi không lại tự nhiên nằm ôm lấy chân.
Còn cô thì không quan tâm vẫn đi về phía trước, chỉ là miệng bất giác nhếch lên, khó nhận thấy .
.....
Trường cao trung Thục Nghiêm.
Cô đi thẳng vào cổng trường. Lúc đi qua phòng bảo vệ cô, không quên chào người trong phòng một tiếng.
" Chào bác Lưu ".Rồi cô đi thẳng vào trong.
" Ồ! Chào cháu ".Đang xoay người rót ly trà. Nghe tiếng người chào, ông trả lời theo phản xạ. Khi quay ra nhìn, bóng người đã đi xa .
Ông đưa trà lên miệng uống, thì cậu cũng bước vào nhìn ông nghi hoặc hỏi ." Bác biết cô gái đó ?". Mắt cậu hướng về người đã đi .
Ông lắc đầu " Ta không biết, chắc học sinh mới ".
Thấy cậu vẫn nhìn về hướng đó, ông cười trêu ghẹo cậu." Tiểu Vũ à!."
" Cháu để ý người ta, thích người ta, rồi phải không?".
" Không có ! "Cậu đỏ mặt quay nhìn ông .
Thấy ông cứ cười cười nhìn mình, cậu không được tự nhiên nhiên tay gãi gãi lên đầu.
"Không nói chuyện với bác nữa ".
" Cháu đi lấy đồ đây ".Cậu tìm cớ chạy đi.
Ông ngó ra ngoài cửa, thấy cậu đi cùng một hướng với cô thì tươi cười cười lắc đầu. " Cái thằng ".
....
Trong phòng giáo vụ.
Một giáo viên trẻ đẹp, đang đứng lấy đồng phục cho cô .Tính tình rất hòa đồng, nhìn cô tươi cười hỏi . " Em là học sinh mới chuyển tới à ?".
" Dạ! Không ạ ".Cô cũng tươi cười đáp.
Giáo viên đặt đồng phục lên bàn cho cô, nhìn cô nghi hoặc. Giáo viên này là người rất ấn tượng với cái đẹp, nghe cô nói không phải học sinh mới, sao cô không thấy ấn tượng gì là người trong trường.
Cô bật cười " Em học sinh năm hai, lớp sáu. Lớp của thầy Giang chủ nhiệm ".
Thấy cô trả lời rõ ràng như thế, giáo viên hơi bất ngờ, nhìn cô chằm chằm.
Cô mặt tươi cười, bỏ đồng phục vào trong ba lô. Cầm bóp lên, cô móc tiền đưa cho giáo viên.
" Em gửi cô ".Cô đưa tiền cho giáo viên, rồi đeo ba lô lên vai.
Xong việc, cô chào giáo viên, rồi xoay người đi ra về .
Tiểu Vũ đang đi thẳng về phòng giáo vụ, vô tình thấy cô từ trong đó đi ra .Thấy cô, cậu hơi hồi hộp bước chân chậm lại.
Thấy cô đang đi tiến về phía mình, cậu biết là cô chỉ đi ngang qua thôi. Nhưng bất giác mặt cậu lại đỏ lên, cúi khẽ đầu xuống, đi không dám nhìn thẳng vào cô .
Khi cô đi ngang qua người cậu, cô khẽ mỉm cười ." Chào cậu! ".
" Tiểu Vũ ".
" Ờ!. Chào cậu ". Nghe tiếng chào hỏi, cậu rất tự nhiên nhiên đáp lại.
Bốn năm giây sau.
Cậu ngạc nhiên ngẫn đầu lên, bất chợt dừng chân. Vội xoay người lại, tìm kiếm bóng dáng vừa đi qua cậu, nhưng đã không thấy ai.
Cậu hơi ngợ ra tự nhũ lòng mình " Chắc mình nghe lầm ".
Đưa tay lên ngoáy lỗ tai
Nhưng trong suy nghĩ của cậu, cậu cảm thấy giọng nói này có phần quen quen. Cậu chợt nghĩ đến người nào đó trong lớp, thì lắc đầu thật mạnh
" Không phải cậu ta".
******
Xe bất ngờ, dừng lại.
Người trong xe giật mình, bị chao người về phía trước . Ai cũng vội vàng, bám vào thành ghế, hơi hoảng hốt không biết chuyện gì, quay qua nhìn nhau.
Nhìn về phía cửa xe.
Một bóng người cao lớn áo sọc xanh, chạy vọt lên xe.
Tài xế khó chịu, nhìn hắn.
Hắn nhìn ông khẽ chau mày .Từ xưa đến này, hắn nào biết cái gì gọi là đàng hoàng tự tế, lịch sự. Hắn là người, thích làm gì thì làm. Nhưng hôm nay thì khác.
Hắn khẽ đưa mắt xuống cuối xe nhìn, ánh mắt sáng lên. Hắn quay đầu lại rồi lườm nhìn tài xế , rất nhanh sắc mặt hắn thay đổi.
Hàm dưới khẽ đưa qua, lưỡi đá vào má trong hơi không tình nguyện.
Hắn ta cúi đầu cười ngượng, hướng tài xế xe buýt lịch sự nhận lỗi.
" Cháu xin lỗi ".
Không cần nghe ông trả lời, hắn đứng thẳng người, tươi cười đi nhanh về phía cúi xe.
" ???.." tài xế.
Lão tài xế đang định nói gì với hắn, thì thấy hắn đã bỏ đi xuống cúi xe .Hắn không cần nói, ông cũng biết nguyên nhân là gì .
" Đúng là tuổi trẻ mà " Ông ngao ngán lắc đầu. khởi động xe chạy tiếp.
Trong xe toàn người lớn tuổi, có hai ba người chắc đang đi học. Thấy hắn đi xuống ai cũng tránh né sợ hãi, nhìn không dám nhìn. Với vẽ ngoài bụi bặm ngang tàn, thì mọi người đều đoán được người này là dân quậy phá ăn chơi. Chẳng mấy tốt lành gì.
Khi nãy hắn đứng chắn đầu xe đang chạy ,thì biết hắn là kẻ liều lĩnh cở nào.
Cô ngồi ghế gần cửa sổ, ở cúi hàng. Phía ngoài cùng cô có,một mà bà thím đang ngồi.
Hôm nay xe ít người nên còn rất nhiều chỗ chống, nhưng hắn ta lại không ngồi xuống.
Hắn ta đi thẳng xuống chỗ cô rồi dừng lại, tay dơ lên cần tay vịn. Mắt nhìn cô cười cười, xong mặt lạnh liếc sang bà thím đang ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm ý cảnh cáo đuổi người.
Bà thấy ánh mặt của của hắn tự nhiên nhìn bà rất hung dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống bà. Bà lọ sợ nghĩ muốn đổi chỗ.
Bà đang muốn, đứng dậy. Thì người từ nãy giờ mắt vẫn hướng ngoài cửa sổ nhìn chăm chú, bất ngờ mặt quay vào trong. Mặt tươi cười nhìn bà nắm tay ra vẽ rất thân thiết.Cô nói.
" Thím à ?".
" Dạo này, chú thím nhưng thế nào rồi ạ?. Vẫn khỏe mạnh chứ ạ ?" .
Cô tỏ vẽ hơi có lỗi rồi nói tiếp " Lâu rồi, còn cũng không ghé sang nhà ".
Bà hơi bất ngờ, ngạc nhiên quay sang nhìn cô. Nhưng khi thấy được, cảm giác ngón tay cô. Khẽ gỏ, dưới lòng bàn tay bà thì bà như hiểu được ý.
Bà cười, không được tự nhiên nói. " Rất khỏe, rất khỏe.
" Cảm ơn cháu " bà nói nhỏ...
Hắn ta thấy vậy, thì đanh mặt lại. Khẽ đá lưỡi, xoay người liếc nhìn ghế đổi diện. Đã có một người ngồi phía trong cùng, là người đứng cùng cô ở trạm xe buýt khi nãy.
Hắn không mở miệng, đuổi người. nhưng khuôn mặt lại khó chịu vô cùng, ngồi xuống ghế ngoài cùng .
Hắn nặng nè ngồi xuống, tay để lên tay vịn ghế khẽ nắm thành quyền.
Cậu thanh niên ngồi trong cùng, giật mình. Cậu không ngờ hắn lại ngồi xuống bên cạnh mình, mặt tỏ ra lo sợ, rụt rè. Không dám chú ý lung tung hay nhìn đến hắn.
Hắn ngồi xuống liếc thấy người ngồi cùng, tỏ ý tránh né hắn.
Mắt khẽ đảo nhìn người ngồi cùng, hắn đá lưỡi một cái. Đột nhiên, hắn chống một tay vào thành ghế phía trước .Mặt nghiêng vào trong, liếc nhìn cậu.
Cậu hoảng hớt, run rẫy . Người không dám nhúc dích, cứng đơ như pho tượng. Cậu biết hắn ta là ai, nên cậu nào dám liếc mắt nhìn hắn. Ấy vậy mà, bây giờ hắn đang còn nhìn cậu.
Hắn nhếch mép khinh thường, nhìn con chuột nhát cáy là cậu ." Cậu sợ tôi".
Cậu giật mình, nhìn hắn rồi nhanh chóng rời mắt. Miệng lắp bắp nói" nào...nào có ".
Hắn nhìn cậu, cười xấu xa nói." Không có!".
" Thật không?" hắn nhìn cậu chầm chập .
" Tôi..." cậu sợ đến nổi, không nói được thành câu .
Hắn ta nhìn cậu, lộ rõ sự chán ghét. Hắn quay sang, nhìn người ở ghế đối diện, nhìn đến say mê .
Lòng hắn nổi lên sự chiếm hữu lớn, rất rõ ràng.
Hắn quay đầu nhìn về phía trước xe, mở miệng nói. " Cậu có quên cô gái đó không ?".
Cậu nghe hắn hỏi, thì không hiểu cho lắm. Hơi lọ sợ nhìn về phía hắn.
" Tôi hỏi cậu, có quen không?". Không thấy cậu trả lời, hắn khó chịu khẽ gằn từng chữ.
Cậu giật mình nghĩ, rất nhanh chợt hiểu ra. Cậu lắc đầu thật mạnh " Tôi không biết cô gái đó ".
" Chỉ tình cờ, đi chung một chuyến xe buýt thôi ".
Cậu lấy can đảm, nhìn thẳng vào hắn ." Thật sự, không quen ".
Nhìn vào mắt cậu, hắn nhìn ra cậu ta không nói dối. Nghe được câu trả lời, hắn bắt đầu đăm chiêu ...
Xe đi khoảng hơn hai mươi phút, thì đến trạm.
Xe dừng lại.
Một vài người bước xuống.
Đến trạm này, cậu cũng phải xuống. Cậu do dự nhìn hắn, khẽ nhắc người đứng dậy, khép nép nhìn hắn.
" Cậu né .."
Chưa kịp nói hết câu cậu đã thấy hắn, thật nhanh đứng dậy đi xuống.
Cậu thở phào, đứng lên. Mắt nhìn về phía chỗ cô ngồi, thấy chỗ đã trống thì biết cô đã xuống xe. Cũng đoán ra được nguyên nhân, vì sao hắn ta lại đi xuống vội vã như vây.
Cậu cũng phải xuống xe, trạm này hơi nhiều người nên lúc xuống hơi phải chen lấn...
Lúc cô xuống trạm, thì hơi đông người.
Nhân lúc còn nhiều người, cô khẽ đứng xen vào một người cùng đi xuống với cô. Mắt cô khẽ liếc về phía sau, bước đi nhẹ nhàng về phía trước, dưới tay khẽ xoay một cái.
" Á! ".
Một giọng nam, la lên.
Chỉ thấy lúc này, cái người luôn muốn bán đuôi cô. Ngồi ôm lấy chân, kêu đau đớn.
Mọi người vây lấy hắn, xem hắn bị chuyện gì .Khi không lại tự nhiên nằm ôm lấy chân.
Còn cô thì không quan tâm vẫn đi về phía trước, chỉ là miệng bất giác nhếch lên, khó nhận thấy .
.....
Trường cao trung Thục Nghiêm.
Cô đi thẳng vào cổng trường. Lúc đi qua phòng bảo vệ cô, không quên chào người trong phòng một tiếng.
" Chào bác Lưu ".Rồi cô đi thẳng vào trong.
" Ồ! Chào cháu ".Đang xoay người rót ly trà. Nghe tiếng người chào, ông trả lời theo phản xạ. Khi quay ra nhìn, bóng người đã đi xa .
Ông đưa trà lên miệng uống, thì cậu cũng bước vào nhìn ông nghi hoặc hỏi ." Bác biết cô gái đó ?". Mắt cậu hướng về người đã đi .
Ông lắc đầu " Ta không biết, chắc học sinh mới ".
Thấy cậu vẫn nhìn về hướng đó, ông cười trêu ghẹo cậu." Tiểu Vũ à!."
" Cháu để ý người ta, thích người ta, rồi phải không?".
" Không có ! "Cậu đỏ mặt quay nhìn ông .
Thấy ông cứ cười cười nhìn mình, cậu không được tự nhiên nhiên tay gãi gãi lên đầu.
"Không nói chuyện với bác nữa ".
" Cháu đi lấy đồ đây ".Cậu tìm cớ chạy đi.
Ông ngó ra ngoài cửa, thấy cậu đi cùng một hướng với cô thì tươi cười cười lắc đầu. " Cái thằng ".
....
Trong phòng giáo vụ.
Một giáo viên trẻ đẹp, đang đứng lấy đồng phục cho cô .Tính tình rất hòa đồng, nhìn cô tươi cười hỏi . " Em là học sinh mới chuyển tới à ?".
" Dạ! Không ạ ".Cô cũng tươi cười đáp.
Giáo viên đặt đồng phục lên bàn cho cô, nhìn cô nghi hoặc. Giáo viên này là người rất ấn tượng với cái đẹp, nghe cô nói không phải học sinh mới, sao cô không thấy ấn tượng gì là người trong trường.
Cô bật cười " Em học sinh năm hai, lớp sáu. Lớp của thầy Giang chủ nhiệm ".
Thấy cô trả lời rõ ràng như thế, giáo viên hơi bất ngờ, nhìn cô chằm chằm.
Cô mặt tươi cười, bỏ đồng phục vào trong ba lô. Cầm bóp lên, cô móc tiền đưa cho giáo viên.
" Em gửi cô ".Cô đưa tiền cho giáo viên, rồi đeo ba lô lên vai.
Xong việc, cô chào giáo viên, rồi xoay người đi ra về .
Tiểu Vũ đang đi thẳng về phòng giáo vụ, vô tình thấy cô từ trong đó đi ra .Thấy cô, cậu hơi hồi hộp bước chân chậm lại.
Thấy cô đang đi tiến về phía mình, cậu biết là cô chỉ đi ngang qua thôi. Nhưng bất giác mặt cậu lại đỏ lên, cúi khẽ đầu xuống, đi không dám nhìn thẳng vào cô .
Khi cô đi ngang qua người cậu, cô khẽ mỉm cười ." Chào cậu! ".
" Tiểu Vũ ".
" Ờ!. Chào cậu ". Nghe tiếng chào hỏi, cậu rất tự nhiên nhiên đáp lại.
Bốn năm giây sau.
Cậu ngạc nhiên ngẫn đầu lên, bất chợt dừng chân. Vội xoay người lại, tìm kiếm bóng dáng vừa đi qua cậu, nhưng đã không thấy ai.
Cậu hơi ngợ ra tự nhũ lòng mình " Chắc mình nghe lầm ".
Đưa tay lên ngoáy lỗ tai
Nhưng trong suy nghĩ của cậu, cậu cảm thấy giọng nói này có phần quen quen. Cậu chợt nghĩ đến người nào đó trong lớp, thì lắc đầu thật mạnh
" Không phải cậu ta".
******
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.