Chương 18: Thuê nhà
Miu Đen
28/11/2024
Bước ra khỏi trường, cô rẻ phải đi tiếp.
Đi được một lúc, cô lại rẻ vào một con hẻm lớn rồi đi vào. Theo trong trí nhớ trước kia thì con hẻm này, cô đã đi rất nhiều lần.
Nhìn bên ngoài thì có vẽ ít người lui tới, nhưng thực sự đi vào bên trong. Thì lại khác hoàn toàn.
Bên trong có rất nhiều hoạt động buôn bán, quán ăn...và các hoạt động vui chơi ưa thích của các thanh thiếu niên. Vào thời điểm học sinh đi học và thời gian về đêm, cái hẻm này sẽ trở nên đông đúc và nhộp nhịp rất nhiều.
Cô đi vào trong như làm tâm điểm chú ý cho mọi người, khi cô đi ngang qua, trai gái ai cũng phải ngoái lại nhìn cô.
Cô đi vào sâu bên trong nửa, các quán hai ba tầng rất nhiều. Lòng không khỏi cảm khái, việc kinh doanh ở đây, còn tốt hơn chỗ cô ở rất nhiều.
Đi vào một ngã rẽ khác.
Ngó nhìn xung quanh, cô nhớ ở đây hình như có cho thuê nhà, mặt tiền cũng rất ổn. Nhưng cô không hiểu sao, mỗi lần đi qua chổ này đều thấy chủ quán thay đổi chủ liên tục.
Cô cũng không xác định là có thuê ở đây hay không, hôm nay cô chỉ đi thử xem sao.
Đi qua bốn hàng quán, có một căn nhà vẫn đóng kín, cửa cũng đã bị khóa.
Cô đi tới, nhìn sơ qua.Chính là nó, khác với cảnh vật xung quanh, các hàng quán đều được mở ra hoạt động thì nó lại được khóa lại.
Cô nhìn trước cửa tìm kiếm, không có bảng cho thuê, đoán chắc chủ có việc hay sao đó. Nhưng khi nhìn trước cửa nhà, bám đầy bụi bẩn, cô nghi hoặc, nhìn xung quanh.
Cô quyết đinh tìm người hỏi, cô nhìn sang quán trà sữa đối diện, chân liền đi tới.
Quán không đông lắm, trong quán chỉ có năm người khách, chia hai nhóm. Tầm bằng tuổi cô và nhỏ hơn đang ngồi uống nước nói chuyện vui vẻ. Khi cô bước vào quán, mọi người liền chú ý đến cô, bá chủ quán trẻ nhìn cô hơi ngạc nhiên.
Cô tươi cười nhìn cô chủ quán " Chào chị ".
Bà giật mình, gượng cười với sự thất thố của mình " Chào em".
" Em mua trà sữa à ?" .Bà nghĩ, cô muốn mua trà sữa nên hỏi.
" Dạ!.." Cô đang tính nói không, nhưng nghĩ lại đã vào đây mà không mua, cũng thấy kỳ. Nên cô mỉn cười mở miệng nói " Cho em loại ít đường ".
" Được! em đợi chút " . Bà chủ bắt tay vào làm.
Thấy mấy người khách vẫn đang nhìn mình, cô khẽ đưa mắt nhìn vào, miệng thoáng cười. Mấy người khách thấy cô bắt gặp họ đang nhìn, liền không được tự nhiên quay lại nhìn nhau nói nói, nhưng ánh mắt thầm hâm mộ lâu lâu vẫn nhìn trộm cô...
Cô khẽ nhìn qua, căn nhà đã khóa cửa kia, rồi quay lại nhìn bà chủ quán. " Căn nhà đối diện kia, bán gì vậy chị ?".
Thấy cô hỏi, bà dừng tay rồi khẽ liếc sang nhà đối diện rồi quay lại làm tiếp ly trà sữa.
Bà nói " Quán nó không có bán gì, bỏ lâu rồi ".
" Ai vào thuê được một hai tuần, cũng chê rồi trả nhà ".
Cô nhíu mày, khó hiểu. Bà chủ quán làm xong ly trà sữa, rồi đưa cho cô, cô đưa tay nhận lấy nói " Cảm ơn ".
Nhìn thấy vẽ mặt cô, bà liền hiểu. Chủ quán khẽ cười rồi giải thích " Căn nhà đó mỗi lần có người đến thuê, dọn dẹp ở ngày đầu thì không sao".
"Nhưng một vài ngày sau thì, ai cũng không chịu được mùi hôi của nó. Nên đều trả phòng dọn đi ".
" Mùi hôi gì ạ?".Cô thắc mắc hỏi tiếp.
Bà chủ, khẽ lắc đầu nhìn cô. Thấy bà hành động như vậy, cô cũng đoán được bà không biết nguyên nhân là gì.
Định cắm ống hút vào ly thì cô dừng lại, ngước mắt lên nhìn bà hỏi " Có thế liên hệ với chủ nhà, bằng cách nào ạ".
Bà nhìn cô, xong không hỏi nhiều " Từ quán của chị, đi tiếp thêm mười một hay hai quán nữa .Cái quán rộng rộng, có ba lầu, phía dưới là tiệm nét, cùng phía bên này luôn, thì chính là nó".
" Bà tên Lương Anh ".
Cô lấy tiền đưa cho bà chủ nói " Cảm ơn chị ".Rồi xoay người, đi nhanh về hướng bà chủ chỉ.
.....
Đến nơi.
Ở trước cửa tiệm, có hai thanh niên đang đứng. Hai người, người nào cũng đẹp trai anh tuấn, mỗi người mỗi vẽ.
Một người có vẻ không kiên nhẫn, cứ nhắc lên thả xuống coi điện thoại trong tay, rồi lại ngó ra đường như đang chờ người đến. Thấy cô, hắn chỉ liếc mắt rồi chuyển sang chỗ khác. Còn người kia hai tay đút túi quần, lưng tựa vào cửa, thái độ không mảy may đến những gì xung quanh, mắt cứ chăm chú nhìn về một chỗ.
Tuy cả hai bên, ai cũng đều rất nổi bật thu hút ánh nhìn xung quanh, nhưng không một ai tỏ ra quan tâm về đối phương.
Cô đến trước cửa tiệm, đứng ngoài nhìn vào trong. Không thèm quan tâm đến người đang trước cửa tiệm. Ngước mắt lên thầm đánh giá cửa tiệm, ở trong hẻm này thì đúng rất là rộng, cô nghĩ đúng làm ăn thật tốt. Nghĩ xong, cô cũng bước vào .
Vì hai người kia chắn hơn một nửa lối đi, nên lúc cô đi ngang qua hai người kia thì rất là gần.
Lúc cô vừa lướt qua, một làn gió nhẹ mang một mùi hương quen thuộc, đánh úp vào người đứng trước cửa. Cái người luôn xem xung quanh là không khí kia, mắt khẽ động. Tay trong túi quần bất giác nắm lại, mang một sự kích động không dễ thấy.
Hắn không xoay người nhìn vào, chỉ đứng đó miệng hơi khẽ nhếch lên.
Cô đi vào trong đã thấy được bà chủ cho thuê nhà, thân hình tròn tròn, hơn thấp, vẽ ngoài dễ nhìn. Mặt tươi cười đi đến, mở lời nói chuyện...
Bà chủ nghi hoặc, nhìn cô gái trẻ trước mắt " Cháu muốn xem căn nhà đó ?".
" Dạ đúng! ".
" Ngay bây giờ ạ ". Cô trả lời dứt khoát.
Khẽ mín môi, rồi bà nhìn cô nói " Ta đây nói trước với cháu, đã rất nhiều người từ bỏ không dám thuê nó rồi đấy"
Bà nhìn cô, dừng lại rồi nối tiếp" Đến lúc đó có muốn lấy lại tiền cọc, ta cũng sẽ không trả đâu. Lúc ấy đừng có mà khóc lóc.
Cô cười thật tươi " Dạ! tất nhiên ạ".
Thấy cô không thay đổi ý địn, bà cũng chịu. Bà nghĩ, dù sao cô cũng chưa xem nhà như thế nào. Đến lúc đó cô có thay đổi ý định, bà cũng không trách.
" Được rồi, vậy đi theo ta " Bà với tay lấy chìa khóa treo trên móc trên tường, rồi bước ra khỏi quán.
Cô vui vẻ quay đầu đi theo.
Hai người vừa đi được một lúc, thì cái người luôn đang trầm ngâm đứng một chỗ kia, bỗng khẽ động bước đi theo.
Thấy hắn bỏ đi bất ngờ, người kia vội kêu " Tử Dương! ".
"Cậu đi đâu vậy ?".
Hắn không quay đầu lại, cất tiếng vọng lại " Tôi có việc cần phải làm, các cậu không cần đợi tôi ".
.....
Hắn đi theo sau hai người, thấy hai người dừng trước một căn nhà khóa cửa. Cách hai người một căn nhà, hắn dừng lại, tay đút túi quần đứng dựa vào tường.
Bà chủ mở khóa, trước khi mở cửa bà lấy ra một cái khẩu trang đeo lên, rồi mới mở rộng cánh cửa. Bà vừa mở cửa ra, một mùi vừa chua vừa hắc kèm theo mùi nấm mốc bay phá ra ngoài, thật khó ngửi.
Cô khẽ nhíu mày, rút cái khăn trong túi đưa lên che mũi.
Bà thấy vậy, bĩu môi." Còn muốn vào xem ".
" Tất nhiên phải xem " Cô vẫn không thay đổi quyết đinh.
Nói xong cô một mình bước vào, bà chủ không chịu được cái mùi này nên không vào. Bà cũng tốt bụng, vươn tay mở đèn ngay gần cửa cho cô nhìn thấy rõ hơn. Xong bà lùi hai bước, đứng xa nhìn vào trong.
Cô bước vào bên trong ngước nhìn xung quanh, thấy phòng rất rộng rãi. Cô đi vào thêm thì có một gian phòng riêng và có cả nhàvệ sinh riêng.Cô cảm thấy rất ưng ý, khẽ gật đầu" Rất tốt ".
Cô vui mừng, nhưng khi cô đi sâu vào thì mùi khó chịu càng nặng. Cô đã quan sát kỹ ở đây, bên trong hình như có ông nước bị rò rỉ, không khí khá là ẩm mốc, thích hợp cho các loại nấm mốc phát triển mạnh. Dù có dọn dẹp sạch sẽ đến đâu thì chúng cũng sẽ phát triển lại, loại nấm này càng diệt chúng càng sinh sôi mạnh hơn, bảo sao không một ai chịu được.
Muốn diệt chúng, phải biết cách diệt chúng tận gốc
Ánh mắt cô sắc bén, nhìn vào những nấm mốc xanh đen trên tường " Chúng mày hãy đợi chị ".Nói xong, cô nhìn xung quanh một lượt rồi quay ra.
Thấy cô đi ra, bà chủ khẽ trêu ghẹo cô " Bà đây, tưởng cháu bị ngộp chết rồi cơ chứ " bà cười.
" Cũng sắp ngộp chết rồi ạ" Cô nhìn bà nói thật, tay vẫn cầm cái khăn đưa bịt mũi.
Hoắc Tử Dương từ xa, nhìn thấy cô. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mắt thật của cô, tuy là nữa bên mặt nhưng hắn đã cảm thấy cô rất đẹp. Môi hồng, răng trắng, làn da trắng noãn đến phát sáng làm hắn nhìn đến si mê.
Hắn chú ý đến cái tay đang còn cầm cái khăn thêu của cô, ý cười trong mắt càng sâu.
Mãi đang quan tâm chú ý mình cô, thì bỗng hắn giật mình tĩnh lại khi nghe bà chủ kia hô lớn.
" Cái gì ? ".
" Còn chưa đủ mười bảy tuổi nữa, mà đòi thuê nhà. Bà đây, không dám cho cháu thuê đâu ".
Cô nhìn bà năn nỉ " Bà cho cháu thuê đi mà, dù sao cũng còn một năm nữa là cháu đủ tuổi rồi ạ".
" Xin bà đấy " cô cầm lấy tay bà làm nũng, nài nỉ.
Nhìn khuôn mặt dễ thương đang làm nũng của cô, ba cũng muốn xiêu lòng. Bà nhìn cô, nhưng bà không muốn bị phạt. Không biết có khi nặng, còn ngồi tù bà không muốn nha.
" Vậy thì cháu đợi đến sang năm đi, căn nhà này để lại cho cháu thuê. Được chứ!"
" Nhưng..."
Cô còn muốn thuyết phục bà, nhưng bà dường như biết được ý cô nên chặn đường trước.
" Ây da! ".
" Thôi ta có việc nên phải đi trước, không nói chuyện với cháu nữa". Nói rồi bà liền bỏ đi.
"Có duyên, thì sang năm ta lại gặp".
Cô xoay người nhìn bà bỏ đi. Thấy sự việc thất bại không như mình mong muốn, cô hơi thất vọng. Không ngờ bà chủ là người cương quyết đến như vậy, cô nghĩ lại cũng tại cô chưa đủ tuổi.
Quay người ngước nhìn căn nhà lần nữa. Cô khẽ thở dài, quay nhìn hướng bà bỏ đi vô tình liếc mắt qua hắn.
Bốn mắt chạm nhau, cô nhìn thấy được ý cười yếu ớt trong mắt hắn. Tưởng hắn trêu cười mình, cô khẽ trừng mắt hắn, khinh thường ý cười trong mắt hắn.
Luyến tiếc liếc nhìn căn nhà lần nữa, rồi xoay người rời đi.
Bị cô trừng mắt vô cớ, hắn bất đắc dĩ bật cười. Nhìn theo bóng cô đi đã được một đoạn, hắn tự nhiên đưa tay lên mân mê bờ môi mỏng của mình.
Hắn nghĩ "thật là cô gái dễ thương "
Xong khuôn mặt toả ra thỏa mãn, hắn thong thả bước đi theo hướng của cô.
*******
Đi được một lúc, cô lại rẻ vào một con hẻm lớn rồi đi vào. Theo trong trí nhớ trước kia thì con hẻm này, cô đã đi rất nhiều lần.
Nhìn bên ngoài thì có vẽ ít người lui tới, nhưng thực sự đi vào bên trong. Thì lại khác hoàn toàn.
Bên trong có rất nhiều hoạt động buôn bán, quán ăn...và các hoạt động vui chơi ưa thích của các thanh thiếu niên. Vào thời điểm học sinh đi học và thời gian về đêm, cái hẻm này sẽ trở nên đông đúc và nhộp nhịp rất nhiều.
Cô đi vào trong như làm tâm điểm chú ý cho mọi người, khi cô đi ngang qua, trai gái ai cũng phải ngoái lại nhìn cô.
Cô đi vào sâu bên trong nửa, các quán hai ba tầng rất nhiều. Lòng không khỏi cảm khái, việc kinh doanh ở đây, còn tốt hơn chỗ cô ở rất nhiều.
Đi vào một ngã rẽ khác.
Ngó nhìn xung quanh, cô nhớ ở đây hình như có cho thuê nhà, mặt tiền cũng rất ổn. Nhưng cô không hiểu sao, mỗi lần đi qua chổ này đều thấy chủ quán thay đổi chủ liên tục.
Cô cũng không xác định là có thuê ở đây hay không, hôm nay cô chỉ đi thử xem sao.
Đi qua bốn hàng quán, có một căn nhà vẫn đóng kín, cửa cũng đã bị khóa.
Cô đi tới, nhìn sơ qua.Chính là nó, khác với cảnh vật xung quanh, các hàng quán đều được mở ra hoạt động thì nó lại được khóa lại.
Cô nhìn trước cửa tìm kiếm, không có bảng cho thuê, đoán chắc chủ có việc hay sao đó. Nhưng khi nhìn trước cửa nhà, bám đầy bụi bẩn, cô nghi hoặc, nhìn xung quanh.
Cô quyết đinh tìm người hỏi, cô nhìn sang quán trà sữa đối diện, chân liền đi tới.
Quán không đông lắm, trong quán chỉ có năm người khách, chia hai nhóm. Tầm bằng tuổi cô và nhỏ hơn đang ngồi uống nước nói chuyện vui vẻ. Khi cô bước vào quán, mọi người liền chú ý đến cô, bá chủ quán trẻ nhìn cô hơi ngạc nhiên.
Cô tươi cười nhìn cô chủ quán " Chào chị ".
Bà giật mình, gượng cười với sự thất thố của mình " Chào em".
" Em mua trà sữa à ?" .Bà nghĩ, cô muốn mua trà sữa nên hỏi.
" Dạ!.." Cô đang tính nói không, nhưng nghĩ lại đã vào đây mà không mua, cũng thấy kỳ. Nên cô mỉn cười mở miệng nói " Cho em loại ít đường ".
" Được! em đợi chút " . Bà chủ bắt tay vào làm.
Thấy mấy người khách vẫn đang nhìn mình, cô khẽ đưa mắt nhìn vào, miệng thoáng cười. Mấy người khách thấy cô bắt gặp họ đang nhìn, liền không được tự nhiên quay lại nhìn nhau nói nói, nhưng ánh mắt thầm hâm mộ lâu lâu vẫn nhìn trộm cô...
Cô khẽ nhìn qua, căn nhà đã khóa cửa kia, rồi quay lại nhìn bà chủ quán. " Căn nhà đối diện kia, bán gì vậy chị ?".
Thấy cô hỏi, bà dừng tay rồi khẽ liếc sang nhà đối diện rồi quay lại làm tiếp ly trà sữa.
Bà nói " Quán nó không có bán gì, bỏ lâu rồi ".
" Ai vào thuê được một hai tuần, cũng chê rồi trả nhà ".
Cô nhíu mày, khó hiểu. Bà chủ quán làm xong ly trà sữa, rồi đưa cho cô, cô đưa tay nhận lấy nói " Cảm ơn ".
Nhìn thấy vẽ mặt cô, bà liền hiểu. Chủ quán khẽ cười rồi giải thích " Căn nhà đó mỗi lần có người đến thuê, dọn dẹp ở ngày đầu thì không sao".
"Nhưng một vài ngày sau thì, ai cũng không chịu được mùi hôi của nó. Nên đều trả phòng dọn đi ".
" Mùi hôi gì ạ?".Cô thắc mắc hỏi tiếp.
Bà chủ, khẽ lắc đầu nhìn cô. Thấy bà hành động như vậy, cô cũng đoán được bà không biết nguyên nhân là gì.
Định cắm ống hút vào ly thì cô dừng lại, ngước mắt lên nhìn bà hỏi " Có thế liên hệ với chủ nhà, bằng cách nào ạ".
Bà nhìn cô, xong không hỏi nhiều " Từ quán của chị, đi tiếp thêm mười một hay hai quán nữa .Cái quán rộng rộng, có ba lầu, phía dưới là tiệm nét, cùng phía bên này luôn, thì chính là nó".
" Bà tên Lương Anh ".
Cô lấy tiền đưa cho bà chủ nói " Cảm ơn chị ".Rồi xoay người, đi nhanh về hướng bà chủ chỉ.
.....
Đến nơi.
Ở trước cửa tiệm, có hai thanh niên đang đứng. Hai người, người nào cũng đẹp trai anh tuấn, mỗi người mỗi vẽ.
Một người có vẻ không kiên nhẫn, cứ nhắc lên thả xuống coi điện thoại trong tay, rồi lại ngó ra đường như đang chờ người đến. Thấy cô, hắn chỉ liếc mắt rồi chuyển sang chỗ khác. Còn người kia hai tay đút túi quần, lưng tựa vào cửa, thái độ không mảy may đến những gì xung quanh, mắt cứ chăm chú nhìn về một chỗ.
Tuy cả hai bên, ai cũng đều rất nổi bật thu hút ánh nhìn xung quanh, nhưng không một ai tỏ ra quan tâm về đối phương.
Cô đến trước cửa tiệm, đứng ngoài nhìn vào trong. Không thèm quan tâm đến người đang trước cửa tiệm. Ngước mắt lên thầm đánh giá cửa tiệm, ở trong hẻm này thì đúng rất là rộng, cô nghĩ đúng làm ăn thật tốt. Nghĩ xong, cô cũng bước vào .
Vì hai người kia chắn hơn một nửa lối đi, nên lúc cô đi ngang qua hai người kia thì rất là gần.
Lúc cô vừa lướt qua, một làn gió nhẹ mang một mùi hương quen thuộc, đánh úp vào người đứng trước cửa. Cái người luôn xem xung quanh là không khí kia, mắt khẽ động. Tay trong túi quần bất giác nắm lại, mang một sự kích động không dễ thấy.
Hắn không xoay người nhìn vào, chỉ đứng đó miệng hơi khẽ nhếch lên.
Cô đi vào trong đã thấy được bà chủ cho thuê nhà, thân hình tròn tròn, hơn thấp, vẽ ngoài dễ nhìn. Mặt tươi cười đi đến, mở lời nói chuyện...
Bà chủ nghi hoặc, nhìn cô gái trẻ trước mắt " Cháu muốn xem căn nhà đó ?".
" Dạ đúng! ".
" Ngay bây giờ ạ ". Cô trả lời dứt khoát.
Khẽ mín môi, rồi bà nhìn cô nói " Ta đây nói trước với cháu, đã rất nhiều người từ bỏ không dám thuê nó rồi đấy"
Bà nhìn cô, dừng lại rồi nối tiếp" Đến lúc đó có muốn lấy lại tiền cọc, ta cũng sẽ không trả đâu. Lúc ấy đừng có mà khóc lóc.
Cô cười thật tươi " Dạ! tất nhiên ạ".
Thấy cô không thay đổi ý địn, bà cũng chịu. Bà nghĩ, dù sao cô cũng chưa xem nhà như thế nào. Đến lúc đó cô có thay đổi ý định, bà cũng không trách.
" Được rồi, vậy đi theo ta " Bà với tay lấy chìa khóa treo trên móc trên tường, rồi bước ra khỏi quán.
Cô vui vẻ quay đầu đi theo.
Hai người vừa đi được một lúc, thì cái người luôn đang trầm ngâm đứng một chỗ kia, bỗng khẽ động bước đi theo.
Thấy hắn bỏ đi bất ngờ, người kia vội kêu " Tử Dương! ".
"Cậu đi đâu vậy ?".
Hắn không quay đầu lại, cất tiếng vọng lại " Tôi có việc cần phải làm, các cậu không cần đợi tôi ".
.....
Hắn đi theo sau hai người, thấy hai người dừng trước một căn nhà khóa cửa. Cách hai người một căn nhà, hắn dừng lại, tay đút túi quần đứng dựa vào tường.
Bà chủ mở khóa, trước khi mở cửa bà lấy ra một cái khẩu trang đeo lên, rồi mới mở rộng cánh cửa. Bà vừa mở cửa ra, một mùi vừa chua vừa hắc kèm theo mùi nấm mốc bay phá ra ngoài, thật khó ngửi.
Cô khẽ nhíu mày, rút cái khăn trong túi đưa lên che mũi.
Bà thấy vậy, bĩu môi." Còn muốn vào xem ".
" Tất nhiên phải xem " Cô vẫn không thay đổi quyết đinh.
Nói xong cô một mình bước vào, bà chủ không chịu được cái mùi này nên không vào. Bà cũng tốt bụng, vươn tay mở đèn ngay gần cửa cho cô nhìn thấy rõ hơn. Xong bà lùi hai bước, đứng xa nhìn vào trong.
Cô bước vào bên trong ngước nhìn xung quanh, thấy phòng rất rộng rãi. Cô đi vào thêm thì có một gian phòng riêng và có cả nhàvệ sinh riêng.Cô cảm thấy rất ưng ý, khẽ gật đầu" Rất tốt ".
Cô vui mừng, nhưng khi cô đi sâu vào thì mùi khó chịu càng nặng. Cô đã quan sát kỹ ở đây, bên trong hình như có ông nước bị rò rỉ, không khí khá là ẩm mốc, thích hợp cho các loại nấm mốc phát triển mạnh. Dù có dọn dẹp sạch sẽ đến đâu thì chúng cũng sẽ phát triển lại, loại nấm này càng diệt chúng càng sinh sôi mạnh hơn, bảo sao không một ai chịu được.
Muốn diệt chúng, phải biết cách diệt chúng tận gốc
Ánh mắt cô sắc bén, nhìn vào những nấm mốc xanh đen trên tường " Chúng mày hãy đợi chị ".Nói xong, cô nhìn xung quanh một lượt rồi quay ra.
Thấy cô đi ra, bà chủ khẽ trêu ghẹo cô " Bà đây, tưởng cháu bị ngộp chết rồi cơ chứ " bà cười.
" Cũng sắp ngộp chết rồi ạ" Cô nhìn bà nói thật, tay vẫn cầm cái khăn đưa bịt mũi.
Hoắc Tử Dương từ xa, nhìn thấy cô. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mắt thật của cô, tuy là nữa bên mặt nhưng hắn đã cảm thấy cô rất đẹp. Môi hồng, răng trắng, làn da trắng noãn đến phát sáng làm hắn nhìn đến si mê.
Hắn chú ý đến cái tay đang còn cầm cái khăn thêu của cô, ý cười trong mắt càng sâu.
Mãi đang quan tâm chú ý mình cô, thì bỗng hắn giật mình tĩnh lại khi nghe bà chủ kia hô lớn.
" Cái gì ? ".
" Còn chưa đủ mười bảy tuổi nữa, mà đòi thuê nhà. Bà đây, không dám cho cháu thuê đâu ".
Cô nhìn bà năn nỉ " Bà cho cháu thuê đi mà, dù sao cũng còn một năm nữa là cháu đủ tuổi rồi ạ".
" Xin bà đấy " cô cầm lấy tay bà làm nũng, nài nỉ.
Nhìn khuôn mặt dễ thương đang làm nũng của cô, ba cũng muốn xiêu lòng. Bà nhìn cô, nhưng bà không muốn bị phạt. Không biết có khi nặng, còn ngồi tù bà không muốn nha.
" Vậy thì cháu đợi đến sang năm đi, căn nhà này để lại cho cháu thuê. Được chứ!"
" Nhưng..."
Cô còn muốn thuyết phục bà, nhưng bà dường như biết được ý cô nên chặn đường trước.
" Ây da! ".
" Thôi ta có việc nên phải đi trước, không nói chuyện với cháu nữa". Nói rồi bà liền bỏ đi.
"Có duyên, thì sang năm ta lại gặp".
Cô xoay người nhìn bà bỏ đi. Thấy sự việc thất bại không như mình mong muốn, cô hơi thất vọng. Không ngờ bà chủ là người cương quyết đến như vậy, cô nghĩ lại cũng tại cô chưa đủ tuổi.
Quay người ngước nhìn căn nhà lần nữa. Cô khẽ thở dài, quay nhìn hướng bà bỏ đi vô tình liếc mắt qua hắn.
Bốn mắt chạm nhau, cô nhìn thấy được ý cười yếu ớt trong mắt hắn. Tưởng hắn trêu cười mình, cô khẽ trừng mắt hắn, khinh thường ý cười trong mắt hắn.
Luyến tiếc liếc nhìn căn nhà lần nữa, rồi xoay người rời đi.
Bị cô trừng mắt vô cớ, hắn bất đắc dĩ bật cười. Nhìn theo bóng cô đi đã được một đoạn, hắn tự nhiên đưa tay lên mân mê bờ môi mỏng của mình.
Hắn nghĩ "thật là cô gái dễ thương "
Xong khuôn mặt toả ra thỏa mãn, hắn thong thả bước đi theo hướng của cô.
*******
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.