Chương 7: Được xuất viện rồi nha
Miu Đen
28/11/2024
Hai mẹ con đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Thì cái người bị đánh sưng thành đầu heo ,người bị quấn băng trắng thành nữa xác ướp kia .Đang gồng mình nằm chặt, thành giường.
"... G..giúp tôi với " chật vật phát ra tiếng .
Hai mẹ con nhìn nhau.
Vô khẽ ra hiệu cho bà nhìn thấy, cái tay. Ý nói, con đang bị thương. Bà cũng không muốn nhiều lời với cô nên đi đến giúp.
.....
" Cảm ơn cô "Y Nhiên ngượng ngùng, lên tiếng cảm ơn bà. Cô ta được bà dìu đặt từ từ xuống giường, rất nhẹ nhàng .
Cô nghĩ chắc đổi lại là cô ,bà sẽ không nhẹ nhàng như vây đâu. Là con gái ruột của bà cô hơi bị ghen tỵ rồi đấy.
Từ nhà vệ sinh ra nằm lại giường, thật là thoải mái. Nhưng khi nhắm mắt một hồi nghĩ lại, thật là mất mặt a.Cô ta truyền nước từ sáng đến giờ, bụng thì chướng cả lên nhưng mà mãi không thấy mẹ mình đâu. Gồng mình đến đỏ đen cả mặt, cứng cả người mà bà vẫn chưa về. Chịu đựng không nổi nữa nên bất đắc dĩ, mới mở miệng cầu cứu .Mất mặt hơn là quần còn không tự kéo xuống được, còn phải nhờ người ta kéo quần hộ...
" Ôi "
Than một tiếng nghĩ ,thật không muốn sống nữa mà .Xấu hổ chết đi được.
Nghe được tiếng than của cô ta , cô chịu nghẹn không được cười ra tiếng. " ha ha ha.... "
" um ùm..ẹ ..àm ..ì..ậy.."
" Con im miệng cho mẹ " Bà nhanh tay bít miệng cô lại ,thấy con gái không nể gì người ta phá ra cười , bà hơi ngượng cảnh cáo con gái mình .
" Ôiiiii" cô ta nghe thấy tiếng cười, thì muốn đào một cái lỗ rồi.
" HA HAHA..." tiếng cười còn to hơn ban nãy.
******
Mấy ngày sau .
Không biết là do thể chất cơ thể này tốt hay là vết thương không nặng lắm ,vết thương bình phục rất tốt được bác sĩ cho xuất viện rồi .
Trong ngày xuất viện đó .
Trong lúc cô đợi mẹ mình làm thụ tục,để xuất viện.
Đang ở sảnh khu nhà hành chính, kông hiểu sao cô lại tự nhiên ngước mắt lên nhìn về phía lầu ba. Đó là dãy phòng bệnh của cô nằm như đang suy nghĩ.
Thì cũng lúc đấy .
Có hai người đàn ông có hơi lớn tuổi ,đang vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẽ như lâu ngày gặp nhau .
Hai người tuy nhìn lớn tuổi nhưng vẽ ngoài, vẫn còn rất phong độ .Một người mặc chiếc áo dài Tôn Trung Sơn cao gầy trông rất đẹp lão , còn người kia là vị bác sĩ ngày đầu tiên đã khám cho cô.
Hai người nói chuyện, khá là vui vẽ.
" Lão Hà à ,ông cũng nên về hưu đi .Đừng quá vất vả như vây nữa " Vị áo Tôn Trung Sơn kia nhìn ông bác sĩ kiên bạn già của mình nói ,thở nhẹ một hơi " Cái bệnh viện này,để cho Hướng Minh lo được rồi ".
"Chúng ta nên dưỡng già đi thôi ".
Lão Hà cười "thú vui thôi, cũng không làm việc gì nặng. Lâu lâu thăm một vài bệnh nhân, cho đỡ buồn chán tuổi già " .
"Lão Hoắc à ".
"khi nào ông trở về Bắc Kinh thì báo với tôi một tiếng, chúng ta lại thi với nhau vài ván cờ " Lão cười xoay người vỗ vai Lão Hoắc .Mắt bất ngờ liếc thấy một bệnh nhân của ông.
" Làm sao vậy? ". Lão Hoắc hỏi.
Lão Hà quay lại nhìn ông cười " Không có gì, chỉ là một cô bé tôi khá ấn tượng thôi ".
Vui vẽ hàn huyên một hồi, Lão Hoắc có việc phải đi trước ,còn mỗi mình ông.
Ông thấy cô còn ở đó chán chỉ còn băng một miếng băng nhỏ và đã thay quần áo thường . Ông đoán chắc được xuất viện.
" Cô bạn nhỏ ,có rảnh không " Ông cất tiếng gọi. Đang còn ngước nhìn thì nghe tiếng gọi về hướng mình, cô khẽ quay đầu nhìn...?
Trong lúc cô quay đầu thì ở một nơi nào đó, cầu thang lầu ba có mảnh tàn thuốc lá vừa rơi xuống.
****
Trong phòng của viện trưởng.
" Cái này cho cháu " lão Hà kéo ngăn kéo bàn làm việc của mình, lấy ra một cái mặt dây chuyền ngọc phỉ thúy nhỏ bằng đồng xu .Nhẹ để trước mặt cô.
" Cho cháu " cô ngạc nhiên kèm theo nghi ngờ nói.
" Đúng " Ông khẳng định.
Không biết làm sao khi nghe cô bé trả lời câu nói ngày hôm đó, ông lại rất muốn tặng cho cô bé cái này " cháu nhận đi "
" Cái này là bà nhà ta cầu bình an trong chùa ,gần cả tháng trời mới được đấy ,linh lắm ".
" Như vậy, cháu càng không thể lấy " cô nghĩ, đồ như vậy là rất quý nên cô càng không thế nhận, nên đã từ chối .
Ông cười nhìn cô bé gầy ốm và còn đen kia,biết cô đang nghĩ gì " Cháu đừng nghĩ nữa ,cái này bà nhà ta xin hai cái. Cái trước mặt cháu là của con trai ta,nó chê mê tín nên ta vẫn giữ nó. "
" Cháu thấy đấy " Ông nhìn cô như nói cháu không lấy, ta cho người khác cũng thế .
" Vậy cháu xin nhận " thấy vậy cô suy nghỉ cũng không mất gì, đưa tay nhận lấy " Cảm ơn ông ".
Thấy cô chịu nhận rồi thì ông cảm thấy rất vui vẻ, cười.
Trò chuyện một lúc , có người gọi cần ông giúp đỡ gấp nên đã đi trước . Nói cô không vội thì khi về nói chuyện tiếp .
Ông đi rồi cô cầm miếng ngọc lên nhìn, khẽ cười. Cô nhìn thoáng qua xung quanh căn phòng, rất chi là giản dị.
Ở một góc trong cùng phòng làm việc ,cô thấy một cái bàn có chải giấy tuyên còn có đầy đủ bút lông và nghiên mực, chợt thấy ngứa tay .
Thế là cô đứng lên đi đến trước bàn ,suy nghỉ rồi nhìn tay phải của mình đang còn quấn băng .
Dơ tay lên thử vận động các khớp tay " vẫn chịu được " thế là đổ nước vào nghiên mực .Theo thói quen nhắc tay trái , kéo ống áo tay phải để mài mực , chụp mãi không chụp được ống tay áo thì nhìn xuống, mới chợt nhớ...a....
Được một lúc nhìn xuống tác phẩm của mình, cảm thấy ưng ý cười gật đầu rồi lại dơ cách tay phải lên nhíu mày suýt xoa một tiếng " thật là đau ".
****
Trên đường về nhà .
Hai mẹ con cùng ngồi trên chiếc xe máy cũ, chất đầy đồ đạc .
Nguyên nhân là như thế này.
Trước khi về nhà ,mẹ cô còn ghé vào chợ lấy nguyên vật liệu cho quán ăn cho nên trước và sau chất đầy đồ, cả đồ ở bệnh viện.
Tội mỗi chiếc xe. Nó đang tỏ ra rất bực đấy ,bực bực (Phực phực )
Nhìn xa người ta còn tưởng con muỗi cõng trên lưng, con bọ hung.
" Ấy ấy..mẹ chạy cẩn thận" thấy bà chạy xiêu xiêu vẹo vẹo làm mặt cô cũng hơi bị tái rồi nha.
Bà cười tự tin nói ".Con yên tâm, mẹ lái xe rất giỏi.
" Có lần, mẹ còn chở nhiều hơn như thế này nữa "
" Chị hai à .Con là hàng hóa của mẹ à " cô bức xúc nói " vã lại con còn mới xuất viện nữa nha ".
" ha ha ha con không phải....á. " Bà chưa kịp nói hết câu .
" á ....."
Phía trước đường, không biết ở đâu rơi ra một cục đá to bằng nằm tay ,làm tay lái của bà bị chao mất thăng bằng .
Mẹ con đồng thanh la lên .
" Kít "
Bà thắng xe lại ,hai mẹ con đồng loạt chống chân ,cả hai bị đánh gập về phía trước sập cả nón bảo hiểm che hết cả mắt .Bị hù rồi
" Vậy là giỏi dữ chưa, thưa mẹ " cô kéo cái nón lên nghiêng đầu nhìn bà.
Bà kéo cái nón hơi gượng gượng ,cười " Không Sao ,không sao chưa té hờ hờ..."
cô thở dài bất lục bó tay......
Đi tiếp sắp về đến nhà cô vô tình nhìn thấy một hiệu thuốc đông y tên Mạc Long Quán . Có vẻ rất lâu đời và nhìn quán rất lớn.
Bỗng nhìn xuống cách tay mình, da vừa đen lại vừa khô không có chút nào gọi là mịn màng của làn da con gái .
Trả khác da của một tên đàn ông, chán ghét...
****
Sau khi cô đi không Lão Hà quay chở lại phòng, thấy phòng chống không, biết là cô đã đi .
Bước đi về phía bàn làm việc ông chợt ngưng lại, mặt lại thoáng qua cái bàn trong cùng ,đi đến nhìn thấy đồ trên bàn, mắt ông bất ngờ sáng lên...
****
/ \ _ /
(\=@. @\=)
[,,] [,,] " mai là thứ hai rồi nhanh thật nhỉ "
lại một tuần nữa trôi quai ,chúng ta tiếp tục cố gắng thôi"❤❤
Thì cái người bị đánh sưng thành đầu heo ,người bị quấn băng trắng thành nữa xác ướp kia .Đang gồng mình nằm chặt, thành giường.
"... G..giúp tôi với " chật vật phát ra tiếng .
Hai mẹ con nhìn nhau.
Vô khẽ ra hiệu cho bà nhìn thấy, cái tay. Ý nói, con đang bị thương. Bà cũng không muốn nhiều lời với cô nên đi đến giúp.
.....
" Cảm ơn cô "Y Nhiên ngượng ngùng, lên tiếng cảm ơn bà. Cô ta được bà dìu đặt từ từ xuống giường, rất nhẹ nhàng .
Cô nghĩ chắc đổi lại là cô ,bà sẽ không nhẹ nhàng như vây đâu. Là con gái ruột của bà cô hơi bị ghen tỵ rồi đấy.
Từ nhà vệ sinh ra nằm lại giường, thật là thoải mái. Nhưng khi nhắm mắt một hồi nghĩ lại, thật là mất mặt a.Cô ta truyền nước từ sáng đến giờ, bụng thì chướng cả lên nhưng mà mãi không thấy mẹ mình đâu. Gồng mình đến đỏ đen cả mặt, cứng cả người mà bà vẫn chưa về. Chịu đựng không nổi nữa nên bất đắc dĩ, mới mở miệng cầu cứu .Mất mặt hơn là quần còn không tự kéo xuống được, còn phải nhờ người ta kéo quần hộ...
" Ôi "
Than một tiếng nghĩ ,thật không muốn sống nữa mà .Xấu hổ chết đi được.
Nghe được tiếng than của cô ta , cô chịu nghẹn không được cười ra tiếng. " ha ha ha.... "
" um ùm..ẹ ..àm ..ì..ậy.."
" Con im miệng cho mẹ " Bà nhanh tay bít miệng cô lại ,thấy con gái không nể gì người ta phá ra cười , bà hơi ngượng cảnh cáo con gái mình .
" Ôiiiii" cô ta nghe thấy tiếng cười, thì muốn đào một cái lỗ rồi.
" HA HAHA..." tiếng cười còn to hơn ban nãy.
******
Mấy ngày sau .
Không biết là do thể chất cơ thể này tốt hay là vết thương không nặng lắm ,vết thương bình phục rất tốt được bác sĩ cho xuất viện rồi .
Trong ngày xuất viện đó .
Trong lúc cô đợi mẹ mình làm thụ tục,để xuất viện.
Đang ở sảnh khu nhà hành chính, kông hiểu sao cô lại tự nhiên ngước mắt lên nhìn về phía lầu ba. Đó là dãy phòng bệnh của cô nằm như đang suy nghĩ.
Thì cũng lúc đấy .
Có hai người đàn ông có hơi lớn tuổi ,đang vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẽ như lâu ngày gặp nhau .
Hai người tuy nhìn lớn tuổi nhưng vẽ ngoài, vẫn còn rất phong độ .Một người mặc chiếc áo dài Tôn Trung Sơn cao gầy trông rất đẹp lão , còn người kia là vị bác sĩ ngày đầu tiên đã khám cho cô.
Hai người nói chuyện, khá là vui vẽ.
" Lão Hà à ,ông cũng nên về hưu đi .Đừng quá vất vả như vây nữa " Vị áo Tôn Trung Sơn kia nhìn ông bác sĩ kiên bạn già của mình nói ,thở nhẹ một hơi " Cái bệnh viện này,để cho Hướng Minh lo được rồi ".
"Chúng ta nên dưỡng già đi thôi ".
Lão Hà cười "thú vui thôi, cũng không làm việc gì nặng. Lâu lâu thăm một vài bệnh nhân, cho đỡ buồn chán tuổi già " .
"Lão Hoắc à ".
"khi nào ông trở về Bắc Kinh thì báo với tôi một tiếng, chúng ta lại thi với nhau vài ván cờ " Lão cười xoay người vỗ vai Lão Hoắc .Mắt bất ngờ liếc thấy một bệnh nhân của ông.
" Làm sao vậy? ". Lão Hoắc hỏi.
Lão Hà quay lại nhìn ông cười " Không có gì, chỉ là một cô bé tôi khá ấn tượng thôi ".
Vui vẽ hàn huyên một hồi, Lão Hoắc có việc phải đi trước ,còn mỗi mình ông.
Ông thấy cô còn ở đó chán chỉ còn băng một miếng băng nhỏ và đã thay quần áo thường . Ông đoán chắc được xuất viện.
" Cô bạn nhỏ ,có rảnh không " Ông cất tiếng gọi. Đang còn ngước nhìn thì nghe tiếng gọi về hướng mình, cô khẽ quay đầu nhìn...?
Trong lúc cô quay đầu thì ở một nơi nào đó, cầu thang lầu ba có mảnh tàn thuốc lá vừa rơi xuống.
****
Trong phòng của viện trưởng.
" Cái này cho cháu " lão Hà kéo ngăn kéo bàn làm việc của mình, lấy ra một cái mặt dây chuyền ngọc phỉ thúy nhỏ bằng đồng xu .Nhẹ để trước mặt cô.
" Cho cháu " cô ngạc nhiên kèm theo nghi ngờ nói.
" Đúng " Ông khẳng định.
Không biết làm sao khi nghe cô bé trả lời câu nói ngày hôm đó, ông lại rất muốn tặng cho cô bé cái này " cháu nhận đi "
" Cái này là bà nhà ta cầu bình an trong chùa ,gần cả tháng trời mới được đấy ,linh lắm ".
" Như vậy, cháu càng không thể lấy " cô nghĩ, đồ như vậy là rất quý nên cô càng không thế nhận, nên đã từ chối .
Ông cười nhìn cô bé gầy ốm và còn đen kia,biết cô đang nghĩ gì " Cháu đừng nghĩ nữa ,cái này bà nhà ta xin hai cái. Cái trước mặt cháu là của con trai ta,nó chê mê tín nên ta vẫn giữ nó. "
" Cháu thấy đấy " Ông nhìn cô như nói cháu không lấy, ta cho người khác cũng thế .
" Vậy cháu xin nhận " thấy vậy cô suy nghỉ cũng không mất gì, đưa tay nhận lấy " Cảm ơn ông ".
Thấy cô chịu nhận rồi thì ông cảm thấy rất vui vẻ, cười.
Trò chuyện một lúc , có người gọi cần ông giúp đỡ gấp nên đã đi trước . Nói cô không vội thì khi về nói chuyện tiếp .
Ông đi rồi cô cầm miếng ngọc lên nhìn, khẽ cười. Cô nhìn thoáng qua xung quanh căn phòng, rất chi là giản dị.
Ở một góc trong cùng phòng làm việc ,cô thấy một cái bàn có chải giấy tuyên còn có đầy đủ bút lông và nghiên mực, chợt thấy ngứa tay .
Thế là cô đứng lên đi đến trước bàn ,suy nghỉ rồi nhìn tay phải của mình đang còn quấn băng .
Dơ tay lên thử vận động các khớp tay " vẫn chịu được " thế là đổ nước vào nghiên mực .Theo thói quen nhắc tay trái , kéo ống áo tay phải để mài mực , chụp mãi không chụp được ống tay áo thì nhìn xuống, mới chợt nhớ...a....
Được một lúc nhìn xuống tác phẩm của mình, cảm thấy ưng ý cười gật đầu rồi lại dơ cách tay phải lên nhíu mày suýt xoa một tiếng " thật là đau ".
****
Trên đường về nhà .
Hai mẹ con cùng ngồi trên chiếc xe máy cũ, chất đầy đồ đạc .
Nguyên nhân là như thế này.
Trước khi về nhà ,mẹ cô còn ghé vào chợ lấy nguyên vật liệu cho quán ăn cho nên trước và sau chất đầy đồ, cả đồ ở bệnh viện.
Tội mỗi chiếc xe. Nó đang tỏ ra rất bực đấy ,bực bực (Phực phực )
Nhìn xa người ta còn tưởng con muỗi cõng trên lưng, con bọ hung.
" Ấy ấy..mẹ chạy cẩn thận" thấy bà chạy xiêu xiêu vẹo vẹo làm mặt cô cũng hơi bị tái rồi nha.
Bà cười tự tin nói ".Con yên tâm, mẹ lái xe rất giỏi.
" Có lần, mẹ còn chở nhiều hơn như thế này nữa "
" Chị hai à .Con là hàng hóa của mẹ à " cô bức xúc nói " vã lại con còn mới xuất viện nữa nha ".
" ha ha ha con không phải....á. " Bà chưa kịp nói hết câu .
" á ....."
Phía trước đường, không biết ở đâu rơi ra một cục đá to bằng nằm tay ,làm tay lái của bà bị chao mất thăng bằng .
Mẹ con đồng thanh la lên .
" Kít "
Bà thắng xe lại ,hai mẹ con đồng loạt chống chân ,cả hai bị đánh gập về phía trước sập cả nón bảo hiểm che hết cả mắt .Bị hù rồi
" Vậy là giỏi dữ chưa, thưa mẹ " cô kéo cái nón lên nghiêng đầu nhìn bà.
Bà kéo cái nón hơi gượng gượng ,cười " Không Sao ,không sao chưa té hờ hờ..."
cô thở dài bất lục bó tay......
Đi tiếp sắp về đến nhà cô vô tình nhìn thấy một hiệu thuốc đông y tên Mạc Long Quán . Có vẻ rất lâu đời và nhìn quán rất lớn.
Bỗng nhìn xuống cách tay mình, da vừa đen lại vừa khô không có chút nào gọi là mịn màng của làn da con gái .
Trả khác da của một tên đàn ông, chán ghét...
****
Sau khi cô đi không Lão Hà quay chở lại phòng, thấy phòng chống không, biết là cô đã đi .
Bước đi về phía bàn làm việc ông chợt ngưng lại, mặt lại thoáng qua cái bàn trong cùng ,đi đến nhìn thấy đồ trên bàn, mắt ông bất ngờ sáng lên...
****
/ \ _ /
(\=@. @\=)
[,,] [,,] " mai là thứ hai rồi nhanh thật nhỉ "
lại một tuần nữa trôi quai ,chúng ta tiếp tục cố gắng thôi"❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.