Chương 8: Quá nhỏ...
Miu Đen
28/11/2024
Điều đầu tiên. Khi về nhà của cô là ....VÀO NHÀ TẮM.
Vì lúc, đang còn ở trong bệnh viện. Không dám quan sát mình quá kỹ, vì sợ mình bị kích động.
Làm mấy việc, khùng khùng, điên điên, nữa thì chết .
Nên khi về nhà. Cô mới có thời gian, đánh giá cơ thể này.
Khi trên người chỉ còn mỗi chiếc áo lót nịt ngực .
Cô nhìn cô gái, có làn da mật ong trong gương, lần nữa. Hơi hồi hộp, thổi phù một hơi lấy bình tĩnh. Lúc cởi áo lót ra, tay hơi run. Chỉ một việc đơn giản thế mà, cô cởi mãi không được. Cảm thấy mình, gần như không có sức .
" Đáng chết ".
Nhíu mày, mắng một câu. Rồi đưa mắt, nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, thì đụng mắt thấy một cái kéo trên kệ...
.....
Mấy giây sau, cái áo bị quăng vào một góc trong nhà tắm. Bị cắt ra, không thành cái hình dạng gì đó rồi. Kiểu, bị chủ nhân ghét bỏ, không thương tiếc .
Quay lại về cô .
Khi mặt đang hướng về gương, không cảm xúc.
Sau một lúc, cô chau mày. Không tin tưởng với hình ảnh, phản chiếu trong gương cho lắm. Lần này, cô cúi đầu nhìn vào thực tại...
" Á Á Á Á....aaaa..".
Một tiếng hét, thật to phát ra.
Ờ dưới nhà .
Trong phòng bếp. Hoa lan, đang sắp xếp, nguyên vật liệu. Nghe tiếng la, như một kẻ bị bệnh thần kinh, của con mình. Thì bỗng giật mình, nhảy dựng lên làm rơi vãi một vài món xuống đất.
Mặt bà, ngước phía hướng trên gác " Lại tới rồi ".
Tuy có một phần quen rồi nhưng cũng mang một phần, lo lắng chạy lên.
Đứng trước cửa phòng tắm.
Bà áp tai vào cửa, rồi lắng tai nghe vào trong. Khẽ vỗ lên cách cửa, cất tiếng gọi vào .
" Này! ".
" Con không sao đấy chứ?.
"Mau mau mở cửa cho mẹ ". Vỗ vỗ lên cửa.
" Con không việc gì " Cô vội đáp, tiếng trong phòng tắm vọng ra .
" Thật sự, là không có việc gì đấy chứ? " Bà không tin lắm, vẫn lo lắng hỏi tiếp.
" Chỉ là đang tắm, đụng chúng vào vết thương thôi".
"Nên có chút đau ,... đúng một chút đau ".Cô tự dằn lòng, nói ra.
" Vậy à ,làm mẹ đây cứ nghĩ".
" Không có gì, thì cứ từ từ mà tắm. Vội vàng cái gì "
Bà quay người ra cửa đi ra ,còn vọng lại thêm một câu " Sao lúc thay băng, mẹ không thấy mày, la lên một tiếng nào ".
Trong phòng tắm.
Cô vừa cúi đầu, vừa đau lòng nói " không phải chỉ một chút đau, thôi đâu. Thật sự, là quá đau, aaaaaa."
" Thật quá nhỏ...quá nhỏ". Cô nhằm mắt, không dám nhìn .
" Sao nó lại nhỏ, đến đáng thương như vậy chứ . Lúc trước, chỉ thấy hơi nhỏ thôi. Này, thì không ngờ." thở ra một cách nặng nề .
" Thật là, con người gì không biết. Đã không biết, quý trọng cơ thể mình thì thôi đi. Lại còn hành hạ, cơ thể mình đến để này."
" Lại còn để, cho nó héo cở này .Người có biết?. Nhiều người muốn, mà còn không được. Không? ." cô vừa nhìn gương, vừa nói, vẽ mặt đầy thất vọng.
" Lại còn tóc này, bị làm sao thế này".
" Sờ vào, chẳng khác như cọng cỏ khô ấy " nhìn thẳng vào gương, vừa cầm tóc, vừa ghét bỏ nói với hình ảnh trước kia .
Cô càng nhìn, mặt mày, càng nhăn.
Khổ não. Nhìn tới làn da, chỗ trắng, chỗ đen kia, thì thở dài thườn thượt. " Còn da gì, thế này. Chỗ thì ở châu phi, chỗ ở châu âu à ".
"Khác gì, cái biển quảng cáo,trắng đen. Muốn đen, có đen. Muốn trắng, thì có trắng ".
Một hồi, đau lòng không thôi. Chợt cô nhớ ra gì đó...
Đứng trước cửa phòng bếp.
Thấy bà đang quay lưng cắm cúi, làm gì đó. Cô bất ngờ gọi .
" Mẹ ".
Đang đổ gia vị vào lọ, nghe tiếng gọi, bà giật bắn cả mình. Gia vị, cũng bị đỗ tràn cả ra ngoài.
Bà lấy tay, khẽ đè lên ngực. Bà tự dằn lòng, bình tĩnh, phải bình tĩnh .
" Cho con ít tiền ".
Thấy bà, không có động tĩnh. Cô tiếp tục nói.
Nghe nhắc đến tiền. Lần này, bà quay người lại rất nhanh.
Đang tính trả lời. " Mày....." chợt tiếng nói bà im bặt đi.
..... Sau một lúc
Có bóng dáng, một cô gái. Có hơi gầy, có hơi đen nhưng trông rất là sạch sẻ . Như một cơn gió, chạy chiếc xe đạp, từ trong quán chạy ra.
Bà mẹ ,vẫn chưa tin vào mắt mình. Vừa cầm theo túi gia vị, vừa đứng trong quán, ngó ra .
Có bà hàng xóm, đi ngang qua, thấy vậy. Nhìn vào trong, nhìn đến khuôn mặt, khờ ra của bà. Thì tò mò, cất tiếng hỏi vào trong.
" Ai vậy?".
Từ hướng người vừa đi khuất. Bà quay nhìn, người hàng xóm của mình. Bầy ra khuôn mặt, dại ra, đầy hoang mang hỏi ngược lại.
" Bà không nhận ra?".
Bà hàng xóm, quay hướng người vừa đi. Suy nghĩ xong, khẽ mở to mắt, ngạc nhiên như ngộ....
****
Cô gái, vừa mới phóng xe như cơn lốc. Bây giờ, đang đứng, trước cửa hiệu thuốc đông y , Mạc Long Quán .
Mắt, ngước nhìn vào trong.
Tóc được cột lên gọn gàng ,mặc đồ trông cũng nữ tính hơn. Tuy đen, nhưng cũng là sự thay đổi lớn, đối với cơ thể này.
Dựng xe, bước vào trong hiệu thuốc.
Cô đứng giữa sảnh, nhìn xung quanh, đánh giá phía trong.
Rất rộng rãi, nhưng hơi cũ, hơi vắng người .
Phía trong quầy, có hai người đàn ông. Một người tuổi trung niên, một người lớn tuổi hơn. thấy cô bước vào, cũng không bỏ dỡ công việc, bóc thuốc của mình.
Không có ai chú ý đến mình, cô cũng mặc kệ. Ngước mắt, nhìn vào bên trong quầy. Các tủ, tầng tầng, lớp lớp hoa cả mặt.
Nhìn được mấy vị thuốc mình cần, thì mắt sáng lên .
Cô nhìn qua.
Một nhười đang, bốc thuốc. Còn một người, kéo từng ngăn kéo ra. Đang ghi chép, số liệu dược vào sổ .
Cô cười nhạt. " Ông chủ ".
Cầm mảnh giấy, đập mạnh lên bàn cái ."Bộp".
" Lấy cho cháu, mấy vị thuốc được ghi trong giấy " .
Hai người, không nhanh không chậm, quay người nhìn cô.
Người đàn ông trung niên, dừng lại việc bốc thuốc trước mặt. Hướng mắt, nhìn về phía tớ giấy........
Một lúc sau .
Bóng dáng cô, lại vui vẻ, phóng xe đi. Bây giờ, trên giỏ xe, đầy ắp các thang thuốc.
Lại một cảnh khác .
Trong chợ,
Hình bóng cô gái,nhảy nhót đến vui vẻ. Từ cửa hàng quần áo này, sang cửa hàng quần áo khác . Chủ hàng vui mừng, tít mắt. Khách hàng thì, vui vẻ hài lòng.
"bye bye"
Co hài lòng, xách các túi đồ, treo lên xe phóng đi.
" bye bye"
" Lần sau lại ghé .." Chủ tiệm vui vẻ cầm tiền bỏ vào túi.
****
Đi như gió về, cũng như gió.
Về đến nhà.
Vừa dựng xe. Là nhanh tay, xách hết các túi đồ mà mình mua, hôm nay . Chạy như bay, lên gác.
Hoa Lan đang làm việc, trong bếp. Nghe được tiếng động biết là cô đã về, thì chạy ra nhìn xem. Chỉ thấy bóng cô, trên tay xách bao nhiêu là đồ.
Biến mất sau gác.
Nhìn đống đồ trên tay cô, bà hơi xót tiền " Sao lại nhiều như thế "
" Nhưng.." bà suy nghĩ một điều gì đó, nên cũng đành thôi...
Cô chạy nhanh, lên trên phòng.
Cầm túi to, túi nhỏ, đúng trước cửa tủ quần áo " đừng trách tôi " .
Nói một câu xong, cô mở cửa tủ ra. Kéo tất cả quần áo chỉ dành cho nam mặc, đồng loạt vứt xuống đất. Không thương tiếc...
Sau một lúc. Cô vui vẽ, chống tay hài lòng, nhìn vào trong tủ. Đã được thay đổi, những bộ đồ cho nữ. Màu sắc, cùng nữ tính hơn.
Hài lòng một lúc. Bất đắc dĩ quay đầu, nhìn xuống đống đồ, mình vừa vứt bỏ kia .
....
Cô ôm một thùng lớn, các tông đi xuống. Đến trước mặt bà để xuống.
" Mẹ ơi ! ".
"Mẹ xem coi, có ai muốn lấy đồ này, hay không ? thì cho họ ".Dừng lại.
Cô nhìn xuống, một hai giây. Rồi đưa mắt lên nhìn bà " Không có ai, thì mẹ vứt đi cũng được " .
Bà rướn người, nhìn vào thùng. Thấy được là gì trong thùng, bà vui mừng tươi cười đáp " Được ".
**********
/\ _ /
(\=^.^\=) " Con của bà thay đổi, bà không vui mừng à"
Hoa Lan " vui thì có vui....mà ..." Bà tiếc núi nhìn vào trong bóp tiền ,thở dài .
Hữu lão đại, khoác vai bà lưu manh, như bạn học cùng lớp với nhau. Khẽ vỗ vai bà nói " mẹ yên tâm ,sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền".
"Mẹ sau này. Mẹ chỉ việc ở nhà ngồi, đếm tiền thôi ".
Mặt bà buồn buồn ngước mắt lên nhìn cô " Tin được không ".
Vì lúc, đang còn ở trong bệnh viện. Không dám quan sát mình quá kỹ, vì sợ mình bị kích động.
Làm mấy việc, khùng khùng, điên điên, nữa thì chết .
Nên khi về nhà. Cô mới có thời gian, đánh giá cơ thể này.
Khi trên người chỉ còn mỗi chiếc áo lót nịt ngực .
Cô nhìn cô gái, có làn da mật ong trong gương, lần nữa. Hơi hồi hộp, thổi phù một hơi lấy bình tĩnh. Lúc cởi áo lót ra, tay hơi run. Chỉ một việc đơn giản thế mà, cô cởi mãi không được. Cảm thấy mình, gần như không có sức .
" Đáng chết ".
Nhíu mày, mắng một câu. Rồi đưa mắt, nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, thì đụng mắt thấy một cái kéo trên kệ...
.....
Mấy giây sau, cái áo bị quăng vào một góc trong nhà tắm. Bị cắt ra, không thành cái hình dạng gì đó rồi. Kiểu, bị chủ nhân ghét bỏ, không thương tiếc .
Quay lại về cô .
Khi mặt đang hướng về gương, không cảm xúc.
Sau một lúc, cô chau mày. Không tin tưởng với hình ảnh, phản chiếu trong gương cho lắm. Lần này, cô cúi đầu nhìn vào thực tại...
" Á Á Á Á....aaaa..".
Một tiếng hét, thật to phát ra.
Ờ dưới nhà .
Trong phòng bếp. Hoa lan, đang sắp xếp, nguyên vật liệu. Nghe tiếng la, như một kẻ bị bệnh thần kinh, của con mình. Thì bỗng giật mình, nhảy dựng lên làm rơi vãi một vài món xuống đất.
Mặt bà, ngước phía hướng trên gác " Lại tới rồi ".
Tuy có một phần quen rồi nhưng cũng mang một phần, lo lắng chạy lên.
Đứng trước cửa phòng tắm.
Bà áp tai vào cửa, rồi lắng tai nghe vào trong. Khẽ vỗ lên cách cửa, cất tiếng gọi vào .
" Này! ".
" Con không sao đấy chứ?.
"Mau mau mở cửa cho mẹ ". Vỗ vỗ lên cửa.
" Con không việc gì " Cô vội đáp, tiếng trong phòng tắm vọng ra .
" Thật sự, là không có việc gì đấy chứ? " Bà không tin lắm, vẫn lo lắng hỏi tiếp.
" Chỉ là đang tắm, đụng chúng vào vết thương thôi".
"Nên có chút đau ,... đúng một chút đau ".Cô tự dằn lòng, nói ra.
" Vậy à ,làm mẹ đây cứ nghĩ".
" Không có gì, thì cứ từ từ mà tắm. Vội vàng cái gì "
Bà quay người ra cửa đi ra ,còn vọng lại thêm một câu " Sao lúc thay băng, mẹ không thấy mày, la lên một tiếng nào ".
Trong phòng tắm.
Cô vừa cúi đầu, vừa đau lòng nói " không phải chỉ một chút đau, thôi đâu. Thật sự, là quá đau, aaaaaa."
" Thật quá nhỏ...quá nhỏ". Cô nhằm mắt, không dám nhìn .
" Sao nó lại nhỏ, đến đáng thương như vậy chứ . Lúc trước, chỉ thấy hơi nhỏ thôi. Này, thì không ngờ." thở ra một cách nặng nề .
" Thật là, con người gì không biết. Đã không biết, quý trọng cơ thể mình thì thôi đi. Lại còn hành hạ, cơ thể mình đến để này."
" Lại còn để, cho nó héo cở này .Người có biết?. Nhiều người muốn, mà còn không được. Không? ." cô vừa nhìn gương, vừa nói, vẽ mặt đầy thất vọng.
" Lại còn tóc này, bị làm sao thế này".
" Sờ vào, chẳng khác như cọng cỏ khô ấy " nhìn thẳng vào gương, vừa cầm tóc, vừa ghét bỏ nói với hình ảnh trước kia .
Cô càng nhìn, mặt mày, càng nhăn.
Khổ não. Nhìn tới làn da, chỗ trắng, chỗ đen kia, thì thở dài thườn thượt. " Còn da gì, thế này. Chỗ thì ở châu phi, chỗ ở châu âu à ".
"Khác gì, cái biển quảng cáo,trắng đen. Muốn đen, có đen. Muốn trắng, thì có trắng ".
Một hồi, đau lòng không thôi. Chợt cô nhớ ra gì đó...
Đứng trước cửa phòng bếp.
Thấy bà đang quay lưng cắm cúi, làm gì đó. Cô bất ngờ gọi .
" Mẹ ".
Đang đổ gia vị vào lọ, nghe tiếng gọi, bà giật bắn cả mình. Gia vị, cũng bị đỗ tràn cả ra ngoài.
Bà lấy tay, khẽ đè lên ngực. Bà tự dằn lòng, bình tĩnh, phải bình tĩnh .
" Cho con ít tiền ".
Thấy bà, không có động tĩnh. Cô tiếp tục nói.
Nghe nhắc đến tiền. Lần này, bà quay người lại rất nhanh.
Đang tính trả lời. " Mày....." chợt tiếng nói bà im bặt đi.
..... Sau một lúc
Có bóng dáng, một cô gái. Có hơi gầy, có hơi đen nhưng trông rất là sạch sẻ . Như một cơn gió, chạy chiếc xe đạp, từ trong quán chạy ra.
Bà mẹ ,vẫn chưa tin vào mắt mình. Vừa cầm theo túi gia vị, vừa đứng trong quán, ngó ra .
Có bà hàng xóm, đi ngang qua, thấy vậy. Nhìn vào trong, nhìn đến khuôn mặt, khờ ra của bà. Thì tò mò, cất tiếng hỏi vào trong.
" Ai vậy?".
Từ hướng người vừa đi khuất. Bà quay nhìn, người hàng xóm của mình. Bầy ra khuôn mặt, dại ra, đầy hoang mang hỏi ngược lại.
" Bà không nhận ra?".
Bà hàng xóm, quay hướng người vừa đi. Suy nghĩ xong, khẽ mở to mắt, ngạc nhiên như ngộ....
****
Cô gái, vừa mới phóng xe như cơn lốc. Bây giờ, đang đứng, trước cửa hiệu thuốc đông y , Mạc Long Quán .
Mắt, ngước nhìn vào trong.
Tóc được cột lên gọn gàng ,mặc đồ trông cũng nữ tính hơn. Tuy đen, nhưng cũng là sự thay đổi lớn, đối với cơ thể này.
Dựng xe, bước vào trong hiệu thuốc.
Cô đứng giữa sảnh, nhìn xung quanh, đánh giá phía trong.
Rất rộng rãi, nhưng hơi cũ, hơi vắng người .
Phía trong quầy, có hai người đàn ông. Một người tuổi trung niên, một người lớn tuổi hơn. thấy cô bước vào, cũng không bỏ dỡ công việc, bóc thuốc của mình.
Không có ai chú ý đến mình, cô cũng mặc kệ. Ngước mắt, nhìn vào bên trong quầy. Các tủ, tầng tầng, lớp lớp hoa cả mặt.
Nhìn được mấy vị thuốc mình cần, thì mắt sáng lên .
Cô nhìn qua.
Một nhười đang, bốc thuốc. Còn một người, kéo từng ngăn kéo ra. Đang ghi chép, số liệu dược vào sổ .
Cô cười nhạt. " Ông chủ ".
Cầm mảnh giấy, đập mạnh lên bàn cái ."Bộp".
" Lấy cho cháu, mấy vị thuốc được ghi trong giấy " .
Hai người, không nhanh không chậm, quay người nhìn cô.
Người đàn ông trung niên, dừng lại việc bốc thuốc trước mặt. Hướng mắt, nhìn về phía tớ giấy........
Một lúc sau .
Bóng dáng cô, lại vui vẻ, phóng xe đi. Bây giờ, trên giỏ xe, đầy ắp các thang thuốc.
Lại một cảnh khác .
Trong chợ,
Hình bóng cô gái,nhảy nhót đến vui vẻ. Từ cửa hàng quần áo này, sang cửa hàng quần áo khác . Chủ hàng vui mừng, tít mắt. Khách hàng thì, vui vẻ hài lòng.
"bye bye"
Co hài lòng, xách các túi đồ, treo lên xe phóng đi.
" bye bye"
" Lần sau lại ghé .." Chủ tiệm vui vẻ cầm tiền bỏ vào túi.
****
Đi như gió về, cũng như gió.
Về đến nhà.
Vừa dựng xe. Là nhanh tay, xách hết các túi đồ mà mình mua, hôm nay . Chạy như bay, lên gác.
Hoa Lan đang làm việc, trong bếp. Nghe được tiếng động biết là cô đã về, thì chạy ra nhìn xem. Chỉ thấy bóng cô, trên tay xách bao nhiêu là đồ.
Biến mất sau gác.
Nhìn đống đồ trên tay cô, bà hơi xót tiền " Sao lại nhiều như thế "
" Nhưng.." bà suy nghĩ một điều gì đó, nên cũng đành thôi...
Cô chạy nhanh, lên trên phòng.
Cầm túi to, túi nhỏ, đúng trước cửa tủ quần áo " đừng trách tôi " .
Nói một câu xong, cô mở cửa tủ ra. Kéo tất cả quần áo chỉ dành cho nam mặc, đồng loạt vứt xuống đất. Không thương tiếc...
Sau một lúc. Cô vui vẽ, chống tay hài lòng, nhìn vào trong tủ. Đã được thay đổi, những bộ đồ cho nữ. Màu sắc, cùng nữ tính hơn.
Hài lòng một lúc. Bất đắc dĩ quay đầu, nhìn xuống đống đồ, mình vừa vứt bỏ kia .
....
Cô ôm một thùng lớn, các tông đi xuống. Đến trước mặt bà để xuống.
" Mẹ ơi ! ".
"Mẹ xem coi, có ai muốn lấy đồ này, hay không ? thì cho họ ".Dừng lại.
Cô nhìn xuống, một hai giây. Rồi đưa mắt lên nhìn bà " Không có ai, thì mẹ vứt đi cũng được " .
Bà rướn người, nhìn vào thùng. Thấy được là gì trong thùng, bà vui mừng tươi cười đáp " Được ".
**********
/\ _ /
(\=^.^\=) " Con của bà thay đổi, bà không vui mừng à"
Hoa Lan " vui thì có vui....mà ..." Bà tiếc núi nhìn vào trong bóp tiền ,thở dài .
Hữu lão đại, khoác vai bà lưu manh, như bạn học cùng lớp với nhau. Khẽ vỗ vai bà nói " mẹ yên tâm ,sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền".
"Mẹ sau này. Mẹ chỉ việc ở nhà ngồi, đếm tiền thôi ".
Mặt bà buồn buồn ngước mắt lên nhìn cô " Tin được không ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.