Chương 192
Thiên Quân
12/08/2022
Mặc dù đang ở trong học viện nhưng nàng vẫn loáng thoáng cảm nhận
được không ít ánh mắt đều đang thăm dò miếng ngọc bội trong tay mình.
Bao gồm… cả Diệp Phong.
Diệp Phong lúc này đã thay áo quần của học viện Hoàng gia, một thân kết hợp hai màu trắng lam trông có vẻ vô cùng uy nghiêm oai phong, khôi ngô tuấn tú không diễn tả thành lời.
Hắn như đang nghiền ngẫm điều gì đó, không biết có phải là đã dấy lên hoài nghi đối với miếng ngọc hình lưỡi liềm này hay không.
“Thượng Quan phu tử tới…”
Mọi người nhanh chóng đứng dậy, đồng thanh hô vang: “Xin chào phu tử”.
Cố Thanh Hy nhanh nhẹn cướp lời trước khi Thượng Quan Sở kịp mở lời, nàng cầm bức chân dung trước mặt hắn nói: “Phu tử, một trăm bức chân dung ngài kêu ta vẽ ta đều vẽ xong rồi, mời kiểm tra”.
Đôi tay mảnh khảnh của Thượng Quan Sở lật xem tập chân dung, con ngươi hiền hòa của hắn khẽ giật giật, dường như không ngờ tới nàng vậy mà thực sự có thể vẽ ra một trăm bức tranh, hơn nữa mỗi bức đều giống hệt nhau.
Chỉ là tại sao nụ cười ôn tồn trên bức vẽ còn xen lẫn một tia gian manh?
“Phu tử, ngài xem ta đã hoàn thành bài tập mà ngài giao, món nợ giữa chúng ta xoá bỏ được rồi phải không?”
Thượng Quan Sở chậm rãi bước tới trước mặt Cố Thanh Hy, bàn tay trắng nõn cầm miếng gỗ dưới mặt bàn của nàng lên, nở một nụ cười tựa cười mà không phải cười.
“Tam tiểu thử thật lắm trò”.
“Ngài đâu có bảo không được dùng bảng khắc gỗ để sao chép, vậy nên ta cũng không bị tính là làm trái quy tắc đúng không?”
Mọi người thẹn mướt mồ hôi.
Không ai có thể tìm ra được lỗi trong chiêu này của Cố tam tiểu thư.
Dùng bảng khắc gỗ để sao chép, nàng nghĩ ra được cũng hay.
Không biết trong đầu nàng chứa thứ gì mà lại có thể nghĩ ra ý tưởng kì quái này.
Quả nhiên…
Thượng Quan phu tử không bắt được lỗi của nàng, chỉ có thể từ tốn nói: “Tiết học chiều nay của ta sẽ huỷ, Viện trưởng và Kỳ Thánh sẽ đến giảng về cờ cho mọi người”.
Thượng Quan Sở vừa dứt lời, bên ngoài có người hét lên: “Viện trưởng đến, Kỳ Thánh đến, Từ phu tử đến, Dung phu tử đến…”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Chuyện gì thế này?
Tại sao ngay cả Viện trưởng cũng đến? Phải biết rằng Viện trưởng rất ít khi xuất hiện.
“Xin mời Kỳ Thánh tiền bối”, mọi người trong học viện cung kính mời Kỳ Thánh vào.
Ngay cả Viện trưởng cũng tỏ ra khá là kính trọng với ông ta.
Cố Thanh Hy vỗ trán.
Nàng không quan tâm ai đến, nhưng khi nghe thấy hai chữ Kỳ Thánh, đầu nàng lại bắt đầu đau.
“Chào Viện trưởng ạ, chào Kỳ Thánh ạ…”
Bao gồm… cả Diệp Phong.
Diệp Phong lúc này đã thay áo quần của học viện Hoàng gia, một thân kết hợp hai màu trắng lam trông có vẻ vô cùng uy nghiêm oai phong, khôi ngô tuấn tú không diễn tả thành lời.
Hắn như đang nghiền ngẫm điều gì đó, không biết có phải là đã dấy lên hoài nghi đối với miếng ngọc hình lưỡi liềm này hay không.
“Thượng Quan phu tử tới…”
Mọi người nhanh chóng đứng dậy, đồng thanh hô vang: “Xin chào phu tử”.
Cố Thanh Hy nhanh nhẹn cướp lời trước khi Thượng Quan Sở kịp mở lời, nàng cầm bức chân dung trước mặt hắn nói: “Phu tử, một trăm bức chân dung ngài kêu ta vẽ ta đều vẽ xong rồi, mời kiểm tra”.
Đôi tay mảnh khảnh của Thượng Quan Sở lật xem tập chân dung, con ngươi hiền hòa của hắn khẽ giật giật, dường như không ngờ tới nàng vậy mà thực sự có thể vẽ ra một trăm bức tranh, hơn nữa mỗi bức đều giống hệt nhau.
Chỉ là tại sao nụ cười ôn tồn trên bức vẽ còn xen lẫn một tia gian manh?
“Phu tử, ngài xem ta đã hoàn thành bài tập mà ngài giao, món nợ giữa chúng ta xoá bỏ được rồi phải không?”
Thượng Quan Sở chậm rãi bước tới trước mặt Cố Thanh Hy, bàn tay trắng nõn cầm miếng gỗ dưới mặt bàn của nàng lên, nở một nụ cười tựa cười mà không phải cười.
“Tam tiểu thử thật lắm trò”.
“Ngài đâu có bảo không được dùng bảng khắc gỗ để sao chép, vậy nên ta cũng không bị tính là làm trái quy tắc đúng không?”
Mọi người thẹn mướt mồ hôi.
Không ai có thể tìm ra được lỗi trong chiêu này của Cố tam tiểu thư.
Dùng bảng khắc gỗ để sao chép, nàng nghĩ ra được cũng hay.
Không biết trong đầu nàng chứa thứ gì mà lại có thể nghĩ ra ý tưởng kì quái này.
Quả nhiên…
Thượng Quan phu tử không bắt được lỗi của nàng, chỉ có thể từ tốn nói: “Tiết học chiều nay của ta sẽ huỷ, Viện trưởng và Kỳ Thánh sẽ đến giảng về cờ cho mọi người”.
Thượng Quan Sở vừa dứt lời, bên ngoài có người hét lên: “Viện trưởng đến, Kỳ Thánh đến, Từ phu tử đến, Dung phu tử đến…”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Chuyện gì thế này?
Tại sao ngay cả Viện trưởng cũng đến? Phải biết rằng Viện trưởng rất ít khi xuất hiện.
“Xin mời Kỳ Thánh tiền bối”, mọi người trong học viện cung kính mời Kỳ Thánh vào.
Ngay cả Viện trưởng cũng tỏ ra khá là kính trọng với ông ta.
Cố Thanh Hy vỗ trán.
Nàng không quan tâm ai đến, nhưng khi nghe thấy hai chữ Kỳ Thánh, đầu nàng lại bắt đầu đau.
“Chào Viện trưởng ạ, chào Kỳ Thánh ạ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.