Chương 193
Thiên Quân
12/08/2022
Mọi người lần lượt thi lễ, Cố Thanh Hy cũng cúi đầu thi lễ theo, chỉ mong Kỳ Thánh đừng nhìn thấy nàng.
Thế nhưng đôi mắt Kỳ Thánh lại sáng rực lên, vừa nhìn thấy nàng, ông ta mừng rỡ la lên: “Sư phụ, quả nhiên cô đang ở đây. Hôm qua ta đã đợi cô rất lâu mà không thấy cô đến, làm ta lo lắng muốn chết”.
Nói nhảm.
Đại hội đấu văn vừa kết thúc đã bám theo đòi nàng dạy ông ta đánh cờ, nàng có thể không tránh à?
Mọi người hâm mộ nhìn Cố Thanh Hy.
Có thể làm cho Kỳ Thánh gọi nàng là sư phụ, nàng thật may mắn.
“Sư phụ, hôm qua cô đã giải ván cờ Linh Lung bằng cách nào vậy, có thể dạy cho ta không? Còn nữa, cô đã làm sao để một mình phân tâm đánh cờ với mấy người chúng ta thế?”
Kỳ Thánh có thân phận cao quý, dù đi đến đâu cũng là nhân vật lớn ăn trên ngồi trước, nhưng khi đối mặt với Cố Thanh Hy, một ông lão đã sáu mươi như ông ta lại giống như một đứa trẻ khiêm tốn hỏi bài, líu ríu hỏi một tràng, còn vui vẻ gọi một tiếng sư phụ, hai tiếng sư phụ, hoàn toàn không để ý tới thân phận của mình.
Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn Kỳ Thánh.
Họ không khỏi kinh ngạc, hình tượng của Kỳ Thánh quá khác so với trong tưởng tượng của họ, họ cứ tưởng Kỳ Thánh rất lạnh lùng.
Cố Thanh Hy lười nhác trả lời: “Ông không thấy Viện trưởng và các phu tử đều ở đây à? Họ gọi ông là tiền bối, ông gọi ta là sư phụ, mà ta lại gọi họ là phu tử, vai vế lộn xộn như nồi cháo lợn luôn rồi kìa”.
Hàm ý là ông đừng gọi ta là sư phụ, ta sợ tổn thọ.
Nhưng Kỳ Thánh không hề quan tâm, ông ta vung tay lên, hào sảng đáp: “Đâu có, sau này ta sẽ gọi họ là tổ phu tử là được rồi”.
Ầm…
Từ phu tử, Dung phu tử và những người khác sợ chết khiếp.
Tổ phu tử?
Sao họ có thể nhận nổi?
“Kỳ Thánh tiền bối, không thể được. Ngài là Kỳ Thánh lừng danh thiên hạ, thân phận cao quý, hơn nữa còn lớn tuổi hơn chúng ta, sao chúng ta dám…”
“Dông dài cái gì, chẳng lẽ các ngươi muốn ta khi sư diệt tổ à?”
“Chuyện này…”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Viện trưởng.
Viện trưởng đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn tràn đầy sức sống, nét mặt rạng rỡ, phong thái và cốt cách như thần tiên, toát lên chính khí lẫm liệt, sừng sững không thể xâm phạm.
Viện trưởng cười bảo: “Kỳ Thánh hào sảng, tính tình thoải mái, lão phu rất khâm phục, nhưng một câu tổ phu tử của ông chắc sẽ doạ họ sợ, hay ông cứ như mọi người, gọi phu tử là được rồi”.
“Sư phụ, cô thấy được không?”, Kỳ Thánh hỏi Cố Thanh Hy, như thể chỉ cần Cố Thanh Hy trả lời không được, ông ta sẽ trở mặt mặc kệ ngay.
Cố Thanh Hy lười biếng đáp: “Tuỳ ông, hỏi ta làm gì?”
Kỳ Thánh cảnh cáo đám người Từ phu tử: “Gọi các ngươi là phu tử cũng được, nhưng sau này các ngươi không được gọi ta là tiền bối, nếu không sư phụ của ta sẽ tức giận”.
Từ phu tử và những người khác lau mồ hôi.
Tư duy của Kỳ Thánh quá kì lạ.
“Hai người các ngươi là người đứng nhất và đứng thứ hai của đại hội đấu văn phải không?”
Thế nhưng đôi mắt Kỳ Thánh lại sáng rực lên, vừa nhìn thấy nàng, ông ta mừng rỡ la lên: “Sư phụ, quả nhiên cô đang ở đây. Hôm qua ta đã đợi cô rất lâu mà không thấy cô đến, làm ta lo lắng muốn chết”.
Nói nhảm.
Đại hội đấu văn vừa kết thúc đã bám theo đòi nàng dạy ông ta đánh cờ, nàng có thể không tránh à?
Mọi người hâm mộ nhìn Cố Thanh Hy.
Có thể làm cho Kỳ Thánh gọi nàng là sư phụ, nàng thật may mắn.
“Sư phụ, hôm qua cô đã giải ván cờ Linh Lung bằng cách nào vậy, có thể dạy cho ta không? Còn nữa, cô đã làm sao để một mình phân tâm đánh cờ với mấy người chúng ta thế?”
Kỳ Thánh có thân phận cao quý, dù đi đến đâu cũng là nhân vật lớn ăn trên ngồi trước, nhưng khi đối mặt với Cố Thanh Hy, một ông lão đã sáu mươi như ông ta lại giống như một đứa trẻ khiêm tốn hỏi bài, líu ríu hỏi một tràng, còn vui vẻ gọi một tiếng sư phụ, hai tiếng sư phụ, hoàn toàn không để ý tới thân phận của mình.
Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn Kỳ Thánh.
Họ không khỏi kinh ngạc, hình tượng của Kỳ Thánh quá khác so với trong tưởng tượng của họ, họ cứ tưởng Kỳ Thánh rất lạnh lùng.
Cố Thanh Hy lười nhác trả lời: “Ông không thấy Viện trưởng và các phu tử đều ở đây à? Họ gọi ông là tiền bối, ông gọi ta là sư phụ, mà ta lại gọi họ là phu tử, vai vế lộn xộn như nồi cháo lợn luôn rồi kìa”.
Hàm ý là ông đừng gọi ta là sư phụ, ta sợ tổn thọ.
Nhưng Kỳ Thánh không hề quan tâm, ông ta vung tay lên, hào sảng đáp: “Đâu có, sau này ta sẽ gọi họ là tổ phu tử là được rồi”.
Ầm…
Từ phu tử, Dung phu tử và những người khác sợ chết khiếp.
Tổ phu tử?
Sao họ có thể nhận nổi?
“Kỳ Thánh tiền bối, không thể được. Ngài là Kỳ Thánh lừng danh thiên hạ, thân phận cao quý, hơn nữa còn lớn tuổi hơn chúng ta, sao chúng ta dám…”
“Dông dài cái gì, chẳng lẽ các ngươi muốn ta khi sư diệt tổ à?”
“Chuyện này…”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Viện trưởng.
Viện trưởng đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn tràn đầy sức sống, nét mặt rạng rỡ, phong thái và cốt cách như thần tiên, toát lên chính khí lẫm liệt, sừng sững không thể xâm phạm.
Viện trưởng cười bảo: “Kỳ Thánh hào sảng, tính tình thoải mái, lão phu rất khâm phục, nhưng một câu tổ phu tử của ông chắc sẽ doạ họ sợ, hay ông cứ như mọi người, gọi phu tử là được rồi”.
“Sư phụ, cô thấy được không?”, Kỳ Thánh hỏi Cố Thanh Hy, như thể chỉ cần Cố Thanh Hy trả lời không được, ông ta sẽ trở mặt mặc kệ ngay.
Cố Thanh Hy lười biếng đáp: “Tuỳ ông, hỏi ta làm gì?”
Kỳ Thánh cảnh cáo đám người Từ phu tử: “Gọi các ngươi là phu tử cũng được, nhưng sau này các ngươi không được gọi ta là tiền bối, nếu không sư phụ của ta sẽ tức giận”.
Từ phu tử và những người khác lau mồ hôi.
Tư duy của Kỳ Thánh quá kì lạ.
“Hai người các ngươi là người đứng nhất và đứng thứ hai của đại hội đấu văn phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.