Chương 242
Thiên Quân
17/08/2022
Thái Hậu hoảng sợ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ nói: “Một
miếng ngọc Nguyệt Nha mà thôi cũng không có gì, Cố tam tiểu thư
cũng không phải cố ý làm vỡ, việc đến đây thôi, bản cung đột
nhiên nhớ ra còn có chút việc, rời đi trước”.
Đương Đương công chúa trợn mắt: “Mẫu hậu, không phải người luôn rất yêu thích ngọc Nguyệt Nha sao? Sao nói thôi liền thôi vậy?”
“Cùng mẫu hậu hồi cung”.
“Nhưng ngọc Nguyệt Nha…”
“Đi”, Thái Hậu nghiêm giọng nói.
Bà ta không biết mình đã tạo nghiệt gì, sao lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như vậy.
“Cho dù không truy cứu chuyện ngọc Nguyệt Nha, nhưng Cố Thanh Hy đã lấy của chúng ta nhiều tiền như vậy, năm ngàn vạn lượng bạc, không thể cứ để cho nàng ta được lợi thế được”.
Thái hậu nháy mắt, lập tức có người đưa Đương Đương công chúa ra ngoài, tránh để nàng ta tiếp tục làm xấu mặt.
Mọi người đều toát mồ hôi hột.
Xem ra chiến thần thật sự không dễ chọc đến, ngay cả Thái Hậu cũng sợ thành ra như thế.
Một câu vương phi của bản vương cũng khiến mọi người hiểu được, Cố Thanh Hy không còn là Cố Thanh Hy ngốc nhếch dễ chọc đến của trước đây.
Nàng ta là người chiến thần che chở.
Sau khi Thái Hậu rời đi, bầu không khí trong học viện vẫn còn căng thẳng.
Cố Thanh Hy nhếch môi cười khẩy.
Thái Hậu sợ Dạ Mặc Uyên điều tra ra hung thủ liên quan đến bà ta, vì vậy mới cắn răng chịu thiệt bỏ đi.
Thấy mọi người đều không nói chuyện, Cố Thanh Hy lắc lư đi đến trước mặt Dạ Mặc Uyên, nháy nháy đôi mắt cười.
“Vương gia, mọi việc đã giải quyết xong xuôi, ngài vẫn chưa đi sao? Hay là…ngài cũng muốn ở lại nghe giảng”.
Ầm…
Mọi người suýt chút nữa không quỳ nổi.
Cố…Cố Thanh Hy thật to gan.
Sao lại dám nói chuyện với chiến thần như vậy?
Dạ Mặc Uyên nhướng mày: “Sao nào, bản vương đi đâu cần cô quản sao?”
Nha đầu xấu xa này, giúp nàng ta mà đến một câu cảm ơn cũng không có, lại còn muốn tống cổ hắn đi.
“Làm sao dám chứ, chỉ là vị Phật lớn như ngài ở lại học viện, sẽ dọa bọn họ sợ, làm sao mà học được, chẳng phải ta đây thay ngài làm công đức sao?”
Cố Thanh Hy chỉ vào những học trò đang run rẩy quỳ ở học viện, trong mắt mang theo nét hài hước dí dỏm.
Tiêu Vũ Hiên và những người khác nghĩ chiến thần chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi, không ngờ Dạ Mặc Uyên vừa khoát tay, Thanh Phong lập tức hiểu ý, đẩy xe lăn rời khỏi học viện Hoàng gia.
Chỉ lạnh lùng để lại một câu: “Buổi tối còn không về phủ, cô chờ xem chân chó của cô còn có thể giữ được không”.
Ơ…
Chiến thần cứ thế rời đi thôi sao?
Đương Đương công chúa trợn mắt: “Mẫu hậu, không phải người luôn rất yêu thích ngọc Nguyệt Nha sao? Sao nói thôi liền thôi vậy?”
“Cùng mẫu hậu hồi cung”.
“Nhưng ngọc Nguyệt Nha…”
“Đi”, Thái Hậu nghiêm giọng nói.
Bà ta không biết mình đã tạo nghiệt gì, sao lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như vậy.
“Cho dù không truy cứu chuyện ngọc Nguyệt Nha, nhưng Cố Thanh Hy đã lấy của chúng ta nhiều tiền như vậy, năm ngàn vạn lượng bạc, không thể cứ để cho nàng ta được lợi thế được”.
Thái hậu nháy mắt, lập tức có người đưa Đương Đương công chúa ra ngoài, tránh để nàng ta tiếp tục làm xấu mặt.
Mọi người đều toát mồ hôi hột.
Xem ra chiến thần thật sự không dễ chọc đến, ngay cả Thái Hậu cũng sợ thành ra như thế.
Một câu vương phi của bản vương cũng khiến mọi người hiểu được, Cố Thanh Hy không còn là Cố Thanh Hy ngốc nhếch dễ chọc đến của trước đây.
Nàng ta là người chiến thần che chở.
Sau khi Thái Hậu rời đi, bầu không khí trong học viện vẫn còn căng thẳng.
Cố Thanh Hy nhếch môi cười khẩy.
Thái Hậu sợ Dạ Mặc Uyên điều tra ra hung thủ liên quan đến bà ta, vì vậy mới cắn răng chịu thiệt bỏ đi.
Thấy mọi người đều không nói chuyện, Cố Thanh Hy lắc lư đi đến trước mặt Dạ Mặc Uyên, nháy nháy đôi mắt cười.
“Vương gia, mọi việc đã giải quyết xong xuôi, ngài vẫn chưa đi sao? Hay là…ngài cũng muốn ở lại nghe giảng”.
Ầm…
Mọi người suýt chút nữa không quỳ nổi.
Cố…Cố Thanh Hy thật to gan.
Sao lại dám nói chuyện với chiến thần như vậy?
Dạ Mặc Uyên nhướng mày: “Sao nào, bản vương đi đâu cần cô quản sao?”
Nha đầu xấu xa này, giúp nàng ta mà đến một câu cảm ơn cũng không có, lại còn muốn tống cổ hắn đi.
“Làm sao dám chứ, chỉ là vị Phật lớn như ngài ở lại học viện, sẽ dọa bọn họ sợ, làm sao mà học được, chẳng phải ta đây thay ngài làm công đức sao?”
Cố Thanh Hy chỉ vào những học trò đang run rẩy quỳ ở học viện, trong mắt mang theo nét hài hước dí dỏm.
Tiêu Vũ Hiên và những người khác nghĩ chiến thần chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi, không ngờ Dạ Mặc Uyên vừa khoát tay, Thanh Phong lập tức hiểu ý, đẩy xe lăn rời khỏi học viện Hoàng gia.
Chỉ lạnh lùng để lại một câu: “Buổi tối còn không về phủ, cô chờ xem chân chó của cô còn có thể giữ được không”.
Ơ…
Chiến thần cứ thế rời đi thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.