Chương 243
Thiên Quân
17/08/2022
Hắn đến đây lẽ nào thật sự chỉ để giúp nha đầu xấu xí?
Nhớ lại thái độ của chiến thần với Cố Thanh Hy vài lần trước đây, Tiêu Vũ Hiên dường như nhận ra chiến thần có lẽ không khó sống chung như trong tưởng tượng.
Khóe miệng Cố Thanh Hy khẽ giật giật.
Chân chó?
Chân của nàng là chân chó sao?
“Được rồi, mọi người ngồi vào chỗ của mình, tiếp tục học”, Thượng Quan phu tử nói.
Mọi người ngồi xuống, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, không ít ánh mắt nhìn đến Cố Thanh Hy, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Người tiếp theo, Diệp Phong”.
Diệp Phong không biết từ khi nào đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nghe thấy gọi đến mình liền đứng dậy cung kính lễ độ vái một cái, rồi chậm rãi ngồi xuống bên án.
Dáng người hắn ta cao ráo thanh tú, khí chất phi phàm, hai tay vuốt ve dây đàn, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên tia sáng sâu xa khó dò.
Cố Thanh Hy sáp đến gần Tiêu Vũ Hiên, hỏi: “Tiết học hôm nay có phải để cho mọi người lần lượt đàn không?”
“Đúng vậy”.
“Vậy ngươi đàn chưa?”
“Ta…tay ta bị thương, Thượng Quan phu tử đã đặc cách cho ta không cần đàn”.
Cố Thanh Hy ném cho hắn ta một ánh mắt khinh bỉ.
Nhìn thấy sự hoang mang trong mắt hắn ta, rõ ràng là đang nói dối, không biết đàn thì nhận một câu.
“Ngươi bảo học bao nhiêu tiết rồi, cũng không thấy Thượng Quan phu tử đàn, ngài ấy thật sự biết đàn sao?”
“Tất nhiên là biết, kỹ năng đàn của ngài ấy nổi tiếng khắp thiên hạ”.
“Vậy tại sao ngài ấy không đàn?”
“…”
Mỗi ngày đi học nàng ta không phải đến muộn thì cũng là ngủ gật, Thượng Quan phu tử có đàn, nàng ta cũng không nghe được.
Đột nhiên, một tiếng đàn du dương xuyên qua học viện, đi qua rừng cây, vang lên bên tai mọi người, mọi người khẽ giật mình, đều bị tiếng đàn tuyệt diệu thu hút.
Đến Cố Thanh Hy cũng không ngoại lệ.
Lại thấy Diệp Phong mặc một bộ quần áo trắng xanh nho nhã, khoanh chân ngồi bên án, sống lưng thẳng tắp dường như không bao giờ cong, tay khẽ đàn, tiếng đàn tuyệt diệu lay động tuôn ra giữa các ngón tay, như thể hòa làm một với trời đất.
Tiếng đàn lên bổng xuống trầm, trầm thấp du dương, uyển chuyển mà không mất đi sự sục sôi, làn gió nhẹ thổi bay sợi tóc trước trán, càng lộ ra vẻ thanh tao không vướng bụi trần, phóng khoáng như tiên giáng trần.
Tiêu Vũ Hiên cảm thán: “Mẹ kiếp, tiếng đàn của Diệp Phong lại hay như vậy, ta không nghe nhầm chứ”.
Cố Thanh Hy cẩn thận lắng tiếng đàn của hắn ta.
Trong tiếng đàn nhã nhặn của hắn ta mang theo một chút đau buồn và bất lực.
Nhớ lại thái độ của chiến thần với Cố Thanh Hy vài lần trước đây, Tiêu Vũ Hiên dường như nhận ra chiến thần có lẽ không khó sống chung như trong tưởng tượng.
Khóe miệng Cố Thanh Hy khẽ giật giật.
Chân chó?
Chân của nàng là chân chó sao?
“Được rồi, mọi người ngồi vào chỗ của mình, tiếp tục học”, Thượng Quan phu tử nói.
Mọi người ngồi xuống, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, không ít ánh mắt nhìn đến Cố Thanh Hy, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Người tiếp theo, Diệp Phong”.
Diệp Phong không biết từ khi nào đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nghe thấy gọi đến mình liền đứng dậy cung kính lễ độ vái một cái, rồi chậm rãi ngồi xuống bên án.
Dáng người hắn ta cao ráo thanh tú, khí chất phi phàm, hai tay vuốt ve dây đàn, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên tia sáng sâu xa khó dò.
Cố Thanh Hy sáp đến gần Tiêu Vũ Hiên, hỏi: “Tiết học hôm nay có phải để cho mọi người lần lượt đàn không?”
“Đúng vậy”.
“Vậy ngươi đàn chưa?”
“Ta…tay ta bị thương, Thượng Quan phu tử đã đặc cách cho ta không cần đàn”.
Cố Thanh Hy ném cho hắn ta một ánh mắt khinh bỉ.
Nhìn thấy sự hoang mang trong mắt hắn ta, rõ ràng là đang nói dối, không biết đàn thì nhận một câu.
“Ngươi bảo học bao nhiêu tiết rồi, cũng không thấy Thượng Quan phu tử đàn, ngài ấy thật sự biết đàn sao?”
“Tất nhiên là biết, kỹ năng đàn của ngài ấy nổi tiếng khắp thiên hạ”.
“Vậy tại sao ngài ấy không đàn?”
“…”
Mỗi ngày đi học nàng ta không phải đến muộn thì cũng là ngủ gật, Thượng Quan phu tử có đàn, nàng ta cũng không nghe được.
Đột nhiên, một tiếng đàn du dương xuyên qua học viện, đi qua rừng cây, vang lên bên tai mọi người, mọi người khẽ giật mình, đều bị tiếng đàn tuyệt diệu thu hút.
Đến Cố Thanh Hy cũng không ngoại lệ.
Lại thấy Diệp Phong mặc một bộ quần áo trắng xanh nho nhã, khoanh chân ngồi bên án, sống lưng thẳng tắp dường như không bao giờ cong, tay khẽ đàn, tiếng đàn tuyệt diệu lay động tuôn ra giữa các ngón tay, như thể hòa làm một với trời đất.
Tiếng đàn lên bổng xuống trầm, trầm thấp du dương, uyển chuyển mà không mất đi sự sục sôi, làn gió nhẹ thổi bay sợi tóc trước trán, càng lộ ra vẻ thanh tao không vướng bụi trần, phóng khoáng như tiên giáng trần.
Tiêu Vũ Hiên cảm thán: “Mẹ kiếp, tiếng đàn của Diệp Phong lại hay như vậy, ta không nghe nhầm chứ”.
Cố Thanh Hy cẩn thận lắng tiếng đàn của hắn ta.
Trong tiếng đàn nhã nhặn của hắn ta mang theo một chút đau buồn và bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.