Chương 313
Thiên Quân
27/08/2022
Nha đầu này điên rồi hay sao mà nhìn chằm chằm vào chỗ đó của hắn ta?
Cố Thanh Hy trợn mắt.
Có gì để che chứ?
Đang mặc quần áo mà, có nhìn thấy gì đâu.
Có điều dáng người vủa Dịch Thần Phi cũng được lắm, không có chút thịt thừa nào.
Có thể so sánh với Dạ Mặc Uyên.
Chỉ là hắn ta quá keo kiệt, nhìn một chút cũng không cho.
Trong một toà tháp bảy tầng ở sâu trong đài Tù Phượng.
Đám người Dịch Thần Phi bị giam ở tầng ba, nơi này giam giữ tất cả người hầu của Lan kỳ chủ, vì nhóm của họ được tuyển chọn kĩ lưỡng nên mới vinh hạnh được vào tầng ba.
Toà tháp được canh phòng cẩn mật, Cố Thanh Hy phải mất rất nhiều công sức mới đi rồi quay lại được.
Nàng khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường, cười xấu xa nhìn đám người hầu xúm thành một nhóm và Dịch Thần Phi lạnh nhạt đứng.
“Này, soái ca, dáng người được đó, không biết kĩ năng mảng kia có được không nhỉ?”
Dịch Thần Phi sầm mặt che đũng quần lại.
“Tiểu nha đầu, muội có thể đừng quá đáng như thế nữa được không? Sao còn không mau tìm cho ta một bộ quần áo?”
“À, ta lo ngắm dáng người của huynh nên quên mất phải tìm quần áo cho huynh. Có điều dáng người của huynh đẹp lắm, mặc kiểu này nổi bật thế kia, ta thấy sau này huynh cứ mặc như vậy đi, các cô nương ở đế đô sẽ bị huynh mê như điếu đổ cho xem”.
Dịch Thần Phi nhìn xung quanh, sau đó kéo một tấm màn xuống trùm lên người mình để che khuất những nơi bị hở.
Cố Thanh Hy thở dài: “Không được ngắm nữa rồi, haiz”.
“Nha đầu này”.
Dịch Thần Phi chọc vào trán nàng, vừa tức giận vừa buồn cười.
Đám người hầu áp sát vào nhau, sợ hãi nhìn Cố Thanh Hy.
Nhưng thông qua cuộc đối thoại của họ, đám người hầu nhận ra họ không phải người của Ma tộc.
Một người trong số họ dũng cảm lên tiếng cầu xin: “Xin các ngươi hãy cứu chúng ta với”.
Cố Thanh Hy lại gần hỏi: “Các ngươi đều bị họ bắt tới đây sao?”
“Đúng vậy, họ đã bắt chúng ta đến đây. Hai vị đại hiệp, các ngươi có thể cứu chúng ta không?”
“Các ngươi đã bị bắt bao lâu?”
“Ta bị bắt hơn một tháng”.
“Ta hơn nửa tháng”.
“Ta đã hai tháng rồi”.
“Vậy các ngươi đã gặp Lan kỳ chủ chưa?”
Cả đám người hầu đều lắc đầu: “Chưa gặp, nhưng mà nghe nói vào giờ Tý tối nay họ sẽ đưa chúng ta tới đó. Nghe nói tính tình Lan kỳ chủ tàn bạo, hầu như những người hầu bị đưa đi đều không thể sống sót ra ngoài. Chúng ta… Chúng ta không muốn chết”.
Giờ Tý?
Cố Thanh Hy trợn mắt.
Có gì để che chứ?
Đang mặc quần áo mà, có nhìn thấy gì đâu.
Có điều dáng người vủa Dịch Thần Phi cũng được lắm, không có chút thịt thừa nào.
Có thể so sánh với Dạ Mặc Uyên.
Chỉ là hắn ta quá keo kiệt, nhìn một chút cũng không cho.
Trong một toà tháp bảy tầng ở sâu trong đài Tù Phượng.
Đám người Dịch Thần Phi bị giam ở tầng ba, nơi này giam giữ tất cả người hầu của Lan kỳ chủ, vì nhóm của họ được tuyển chọn kĩ lưỡng nên mới vinh hạnh được vào tầng ba.
Toà tháp được canh phòng cẩn mật, Cố Thanh Hy phải mất rất nhiều công sức mới đi rồi quay lại được.
Nàng khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường, cười xấu xa nhìn đám người hầu xúm thành một nhóm và Dịch Thần Phi lạnh nhạt đứng.
“Này, soái ca, dáng người được đó, không biết kĩ năng mảng kia có được không nhỉ?”
Dịch Thần Phi sầm mặt che đũng quần lại.
“Tiểu nha đầu, muội có thể đừng quá đáng như thế nữa được không? Sao còn không mau tìm cho ta một bộ quần áo?”
“À, ta lo ngắm dáng người của huynh nên quên mất phải tìm quần áo cho huynh. Có điều dáng người của huynh đẹp lắm, mặc kiểu này nổi bật thế kia, ta thấy sau này huynh cứ mặc như vậy đi, các cô nương ở đế đô sẽ bị huynh mê như điếu đổ cho xem”.
Dịch Thần Phi nhìn xung quanh, sau đó kéo một tấm màn xuống trùm lên người mình để che khuất những nơi bị hở.
Cố Thanh Hy thở dài: “Không được ngắm nữa rồi, haiz”.
“Nha đầu này”.
Dịch Thần Phi chọc vào trán nàng, vừa tức giận vừa buồn cười.
Đám người hầu áp sát vào nhau, sợ hãi nhìn Cố Thanh Hy.
Nhưng thông qua cuộc đối thoại của họ, đám người hầu nhận ra họ không phải người của Ma tộc.
Một người trong số họ dũng cảm lên tiếng cầu xin: “Xin các ngươi hãy cứu chúng ta với”.
Cố Thanh Hy lại gần hỏi: “Các ngươi đều bị họ bắt tới đây sao?”
“Đúng vậy, họ đã bắt chúng ta đến đây. Hai vị đại hiệp, các ngươi có thể cứu chúng ta không?”
“Các ngươi đã bị bắt bao lâu?”
“Ta bị bắt hơn một tháng”.
“Ta hơn nửa tháng”.
“Ta đã hai tháng rồi”.
“Vậy các ngươi đã gặp Lan kỳ chủ chưa?”
Cả đám người hầu đều lắc đầu: “Chưa gặp, nhưng mà nghe nói vào giờ Tý tối nay họ sẽ đưa chúng ta tới đó. Nghe nói tính tình Lan kỳ chủ tàn bạo, hầu như những người hầu bị đưa đi đều không thể sống sót ra ngoài. Chúng ta… Chúng ta không muốn chết”.
Giờ Tý?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.