Chương 314
Thiên Quân
27/08/2022
Trước đó nghe Lạc kỳ thủ nói, hình như Diệp Phong cũng được đưa đến vào giờ Tý.
Lão già đó chơi nhiều mỹ nam mỹ nữ như thế trong một đêm mà không sợ mệt chết.
“Các ngươi ở đây lâu rồi, có biết Diệp Phong bị giam ở đâu không?”
“Ta biết, hắn bị giam ở tầng bảy, là tầng cao nhất của tháp”.
“Ta hỏi các ngươi một vấn đề nữa, các ngươi biết có bao nhiêu người bị giam trong toà tháp này không?”
“Chúng ta không rõ lắm, nhưng ít nhất cũng gần một trăm người. Ngoại trừ toà tháp này, mấy toà tháp khác cũng đang giam giữ không ít người”.
Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ khó xử từ trong mắt đối phương.
Chỉ cứu một mình Diệp Phong thì có lẽ còn có thể.
Nhưng để dẫn mấy trăm người thoát khỏi Ma tộc được canh phòng nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây thì độ khó quá lớn, căn bản không thể làm được.
Có lẽ vì nhận ra họ không muốn, đám người hầu lần lượt quỳ xuống, dập đầu cầu xin.
“Xin các ngươi hãy thương tình mà cứu chúng ta, người nhà chúng ta đang chờ chúng ta. Nếu chúng ta bị đưa đến núi chính, thứ chờ đợi chúng ta chỉ có cái chết. Người nhà của ta còn cần ta, ta không thể chết được”.
“Đúng đó, gia đình ta còn gia gia nãi nãi lớn tuổi cần chăm sóc, cha nương ta chết sớm, gia gia nãi nãi chỉ có một người thân là ta thôi”.
“Ta không có gia gia nãi nãi, cũng không có phụ thân và mẫu thân, ta chỉ có một người muội muội năm tuổi. Con bé còn rất nhỏ, nếu ta không thể về, ta thật sự không dám tưởng tượng một mình con bé có thể làm gì được”.
Mọi người lần lượt lau nước mắt, họ vừa sợ hãi vừa lo lắng.
Cố Thanh Hy ngước lên nhìn Dịch Thần Phi.
Dịch Thần Phi kéo nàng sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nha đầu, muội đừng làm bậy. Nơi này là Ma tộc, có thể cứu được Diệp Phong hay không còn không biết, dẫn theo nhiều người như vậy, chúng ta chắc chắn không thể ra ngoài”.
“Ta biết là rất khó, nhưng nếu không thử thì làm sao biết không thể ra được?”
Dịch Thần Phi há miệng muốn nói gì đó, Cố Thanh Hy đã chặn miệng hắn ta.
“Thần Phi đại ca, nếu hôm nay không thử cứu họ ra ngoài, chỉ sợ cả đời này ta sẽ tự trách mình”.
“Vậy nên… muội nhất quyết phải cứu sao?”
“Nhất định phải cứu, có điều… chúng ta chưa chắc không có cơ hội. Lúc đến đây ta đã điều tra kĩ càng, chúng ta ra ngoài bằng đường cáp treo chỉ qua năm, sáu phong hoả đài. Chúng ta chỉ cần qua được mấy phong hoả đài đó là có thể thuận lợi rời khỏi Ma tộc”.
Dịch Thần Phi dở khóc dở cười.
Phong hoả đài của Ma tộc được canh phòng nghiêm mật, cơ quan nhiều vô số kể, nàng tưởng đi qua dễ lắm sao?
Nhưng hắn ta lại nhìn thấy dáng vẻ Cố Thanh Hy cười rất tự tin, không hề có chút sợ hãi.
Dịch Thần Phi chợt nghĩ tới gì đó: “Muội có cách qua hả?”
Không phải võ công của nàng đã bị mình phong ấn rồi sao?
Lẽ nào nàng đã phá giải phong ấn?
Không, trên người nàng không có nội lực dao động, rõ ràng vẫn chưa phá giải phong ấn.
Lão già đó chơi nhiều mỹ nam mỹ nữ như thế trong một đêm mà không sợ mệt chết.
“Các ngươi ở đây lâu rồi, có biết Diệp Phong bị giam ở đâu không?”
“Ta biết, hắn bị giam ở tầng bảy, là tầng cao nhất của tháp”.
“Ta hỏi các ngươi một vấn đề nữa, các ngươi biết có bao nhiêu người bị giam trong toà tháp này không?”
“Chúng ta không rõ lắm, nhưng ít nhất cũng gần một trăm người. Ngoại trừ toà tháp này, mấy toà tháp khác cũng đang giam giữ không ít người”.
Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ khó xử từ trong mắt đối phương.
Chỉ cứu một mình Diệp Phong thì có lẽ còn có thể.
Nhưng để dẫn mấy trăm người thoát khỏi Ma tộc được canh phòng nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây thì độ khó quá lớn, căn bản không thể làm được.
Có lẽ vì nhận ra họ không muốn, đám người hầu lần lượt quỳ xuống, dập đầu cầu xin.
“Xin các ngươi hãy thương tình mà cứu chúng ta, người nhà chúng ta đang chờ chúng ta. Nếu chúng ta bị đưa đến núi chính, thứ chờ đợi chúng ta chỉ có cái chết. Người nhà của ta còn cần ta, ta không thể chết được”.
“Đúng đó, gia đình ta còn gia gia nãi nãi lớn tuổi cần chăm sóc, cha nương ta chết sớm, gia gia nãi nãi chỉ có một người thân là ta thôi”.
“Ta không có gia gia nãi nãi, cũng không có phụ thân và mẫu thân, ta chỉ có một người muội muội năm tuổi. Con bé còn rất nhỏ, nếu ta không thể về, ta thật sự không dám tưởng tượng một mình con bé có thể làm gì được”.
Mọi người lần lượt lau nước mắt, họ vừa sợ hãi vừa lo lắng.
Cố Thanh Hy ngước lên nhìn Dịch Thần Phi.
Dịch Thần Phi kéo nàng sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nha đầu, muội đừng làm bậy. Nơi này là Ma tộc, có thể cứu được Diệp Phong hay không còn không biết, dẫn theo nhiều người như vậy, chúng ta chắc chắn không thể ra ngoài”.
“Ta biết là rất khó, nhưng nếu không thử thì làm sao biết không thể ra được?”
Dịch Thần Phi há miệng muốn nói gì đó, Cố Thanh Hy đã chặn miệng hắn ta.
“Thần Phi đại ca, nếu hôm nay không thử cứu họ ra ngoài, chỉ sợ cả đời này ta sẽ tự trách mình”.
“Vậy nên… muội nhất quyết phải cứu sao?”
“Nhất định phải cứu, có điều… chúng ta chưa chắc không có cơ hội. Lúc đến đây ta đã điều tra kĩ càng, chúng ta ra ngoài bằng đường cáp treo chỉ qua năm, sáu phong hoả đài. Chúng ta chỉ cần qua được mấy phong hoả đài đó là có thể thuận lợi rời khỏi Ma tộc”.
Dịch Thần Phi dở khóc dở cười.
Phong hoả đài của Ma tộc được canh phòng nghiêm mật, cơ quan nhiều vô số kể, nàng tưởng đi qua dễ lắm sao?
Nhưng hắn ta lại nhìn thấy dáng vẻ Cố Thanh Hy cười rất tự tin, không hề có chút sợ hãi.
Dịch Thần Phi chợt nghĩ tới gì đó: “Muội có cách qua hả?”
Không phải võ công của nàng đã bị mình phong ấn rồi sao?
Lẽ nào nàng đã phá giải phong ấn?
Không, trên người nàng không có nội lực dao động, rõ ràng vẫn chưa phá giải phong ấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.