Chương 453
Thiên Quân
16/09/2022
Ả chỉ có thể trơ mắt nhìn máu thịt của mình bị ăn sạch từ từ, dù rất muốn chết nhưng lại không thể chết.
Từ tam nương sợ hãi, la hét thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Tiếng hét của ả bị không ít người xung quanh nghe thấy.
Người đầu tiên chính là Cố Thanh Hy cách đó không xa.
Cố Thanh Hy nhìn mà tê cả da đầu.
Đó là hoa gì?
Hoa ăn thịt người?
Những đoá hoa xinh đẹp đó lại… lại ăn thịt người, đây là thế giới gì vậy?
Nàng dụi mắt, cố bình tĩnh nhìn lại, những đoá hoa kia biến thành đầu lâu, tranh nhau ăn Từ tam nương như ác quỷ, ngay cả… tròng mắt của ả cũng ăn mất, chỉ chừa lại bộ xương, một bộ xương người hoàn chỉnh.
Một người sống cứ thế đã bị ăn sạch, nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì nàng hoàn toàn không thể tin được.
Người thứ hai nghe thấy là Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn.
Triệu Chấn bị mù cả hai mắt, không thấy rõ trước mắt đang xảy ra chuyện gì, nhưng gã có thể nghe thấy tiếng hét thê thảm và tuyệt vọng của Từ tam nương.
“Có chuyện gì vậy, tam nương sao thế, ta phải đi cứu tam nương”.
Âm Đại Quỷ không đành lòng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ tam nương bị ăn mất.
“Đi, đi mau”.
“Lão đại, huynh chưa trả lời tam nương bị sao mà, tại sao tam nương không nói gì nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì với nàng ấy vậy?”
Ông ta biết ma chủ đã nghe thấy giọng họ, nhưng Triệu Chấn còn đang lớn tiếng la lối khiến Âm Đại Quỷ tức giận đến mức điểm huyệt gã, kéo gã bỏ chạy.
Nhưng không ngờ lại có người chặn đường ông ta.
Người này không phải ma chủ mà là chiến thần.
Chiến thần với đôi chân tàn phế, vẻ mặt u ám.
Sắc mặt Âm Đại Quỷ lập tức trắng bệch, theo bản năng ông ta chắn trước mặt Triệu Chấn, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm nữ nhân của ta bị thương, ông nghĩ bản vương muốn làm gì?”
Không đợi Âm Đại Quỷ trả lời, cây sáo bạch ngọc trong tay Dạ Mặc Uyên đã xoay một vòng, tiếng sáo trầm bổng du dương chậm rãi vang lên.
Tiếng sáo du dương như đang khóc than, bay bổng giữa núi rừng.
Đây vốn là một bài nhạc rất hay, nhưng Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn nghe vào tai lại cảm thấy như âm thanh của ma quỷ đến từ địa ngục.
Mỗi nốt nhạc trong tiếng sáo như khúc nhạc đòi mạng, họ nghe mà cảm thấy máu sôi trào như muốn tràn ra khỏi cơ thể, cả thất kinh bát mạch cũng co giật không ngừng.
Âm Đại Quỷ kinh hãi.
Không ngờ lại là huyễn khúc ma âm.
Huyễn khúc ma âm này là một khúc nhạc sát nhân, người ngoài nghe sẽ không có cảm giác gì.
Từ tam nương sợ hãi, la hét thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Tiếng hét của ả bị không ít người xung quanh nghe thấy.
Người đầu tiên chính là Cố Thanh Hy cách đó không xa.
Cố Thanh Hy nhìn mà tê cả da đầu.
Đó là hoa gì?
Hoa ăn thịt người?
Những đoá hoa xinh đẹp đó lại… lại ăn thịt người, đây là thế giới gì vậy?
Nàng dụi mắt, cố bình tĩnh nhìn lại, những đoá hoa kia biến thành đầu lâu, tranh nhau ăn Từ tam nương như ác quỷ, ngay cả… tròng mắt của ả cũng ăn mất, chỉ chừa lại bộ xương, một bộ xương người hoàn chỉnh.
Một người sống cứ thế đã bị ăn sạch, nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì nàng hoàn toàn không thể tin được.
Người thứ hai nghe thấy là Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn.
Triệu Chấn bị mù cả hai mắt, không thấy rõ trước mắt đang xảy ra chuyện gì, nhưng gã có thể nghe thấy tiếng hét thê thảm và tuyệt vọng của Từ tam nương.
“Có chuyện gì vậy, tam nương sao thế, ta phải đi cứu tam nương”.
Âm Đại Quỷ không đành lòng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ tam nương bị ăn mất.
“Đi, đi mau”.
“Lão đại, huynh chưa trả lời tam nương bị sao mà, tại sao tam nương không nói gì nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì với nàng ấy vậy?”
Ông ta biết ma chủ đã nghe thấy giọng họ, nhưng Triệu Chấn còn đang lớn tiếng la lối khiến Âm Đại Quỷ tức giận đến mức điểm huyệt gã, kéo gã bỏ chạy.
Nhưng không ngờ lại có người chặn đường ông ta.
Người này không phải ma chủ mà là chiến thần.
Chiến thần với đôi chân tàn phế, vẻ mặt u ám.
Sắc mặt Âm Đại Quỷ lập tức trắng bệch, theo bản năng ông ta chắn trước mặt Triệu Chấn, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm nữ nhân của ta bị thương, ông nghĩ bản vương muốn làm gì?”
Không đợi Âm Đại Quỷ trả lời, cây sáo bạch ngọc trong tay Dạ Mặc Uyên đã xoay một vòng, tiếng sáo trầm bổng du dương chậm rãi vang lên.
Tiếng sáo du dương như đang khóc than, bay bổng giữa núi rừng.
Đây vốn là một bài nhạc rất hay, nhưng Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn nghe vào tai lại cảm thấy như âm thanh của ma quỷ đến từ địa ngục.
Mỗi nốt nhạc trong tiếng sáo như khúc nhạc đòi mạng, họ nghe mà cảm thấy máu sôi trào như muốn tràn ra khỏi cơ thể, cả thất kinh bát mạch cũng co giật không ngừng.
Âm Đại Quỷ kinh hãi.
Không ngờ lại là huyễn khúc ma âm.
Huyễn khúc ma âm này là một khúc nhạc sát nhân, người ngoài nghe sẽ không có cảm giác gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.