Chương 454
Thiên Quân
16/09/2022
Nhưng những người bị huyễn khúc ma âm bao vây sẽ cảm thấy khó chịu như bị phanh thây, sống không bằng chết.
Chỉ là cách phanh thây này không phải róc thịt từ bên ngoài, mà là từ bên trong.
Triệu Chấn có nội lực yếu hơn, thất khiếu bắt đầu chảy máu, mặt mũi nhăn nhó lại vì đau đớn.
Âm Đại Quỷ run rẩy, điều động toàn bộ nội lực tạo thành vòng bảo hộ ngăn cản tiếng sáo, đồng thời hét lên: “Bịt tai lại, đừng nghe tiếng sáo”.
Triệu Chấn đau đến mức lục phủ ngũ tạng suýt tràn ra khỏi cơ thể.
May mà Âm Đại Quỷ đã chặn tiếng sáo kịp thời, nhờ vậy mới cho gã cơ hội thở dốc.
Dù vậy, Triệu Chấn vẫn quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, thở hồng hộc, máu chảy ra từ khoé miệng.
Âm Đại Quỷ liều mạng gia tăng công lực, nhưng ngay cả khi Dạ Mặc Uyên bị thương nặng, ông ta cũng không phải đối thủ của hắn. Vòng bảo hộ dần nhỏ lại, mơ hồ có khuynh hướng rách ra.
“Bịt tai lại, đi nhanh lên”, Âm Đại Quỷ đau đớn hét lên.
Ông ta sắp không chịu nổi nữa.
Người ông ta bị đẩy vào trong rồi lại bị kéo ra ngoài, tới tới lui lui, lặp đi lặp lại chẳng khác nào ngũ mã phanh thây.
Cảm giác này còn khó chịu hơn cả bị giết.
Chết tiệt, Dạ Mặc Uyên đã bị thương nặng mà tại sao vẫn có công lực mạnh đến mức này?
Chết tiệt, phải làm sao mới phá được huyễn
khúc ma âm?
Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên đang thổi sáo dưới ánh trăng, hắn mặc áo gấm ngồi trên xe lăn, khí chất cao quý, mặc dù đeo mặt nạ quỷ, nhưng vết máu trên khoé miệng chứng minh hắn đang bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.
Lại nhìn Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn cố gắng chống chọi, từ gương mặt đau đớn của bọn họ và tai, mắt, mũi, miệng… không ngừng tràn máu, nàng có ngốc cũng biết, e rằng tiếng tiêu buồn triền miên đó đối với bọn họ không phải khúc nhạc hay.
Thất quỷ Âm Sơn là cao thủ.
Nhất là Âm Đại Quỷ.
Dạ Mặc Uyên dựa vào một khúc nhạc mà có thể đàn áp bọn họ? Công lực này phải cao thâm thế nào.
Chuyển tầm nhìn, nàng nhìn thấy Từ Tam Nương bị hoa mạn đà la ăn chỉ còn bộ xương trên mặt đất, da đầu có chút tê rần.
Đừng nói Từ Tam Nương cũng là Dạ Mặc Uyên giết chứ?
Nếu là hắn giết, thủ đoạn thật là đẫm máu.
“A…”
Triệu Chấn đau đớn kêu gào, đau đến mức không ngừng đập đầu xuống đất.
Máu chảy từ trán gã xuống, gã hoàn toàn không hay biết, ngược lại vẫn đập liên hồi một cách mãnh liệt.
Dường như chỉ có không ngừng đập đầu xuống đất thì cơ thể mới dễ chịu hơn.
Âm Đại Quỷ sốt ruột hét lớn: “Lão Chấn, đừng đập đầu nữa, đập nữa là toác đầu đấy”.
Ở phía xa, một khí tức mạnh mẽ nhanh chóng đuổi tới.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên trở nên nghiêm nghị, tiếng tiêu nhanh hơn. Âm Đại Quỷ không chống đỡ được nữa, màn bảo vệ tan vỡ, ông ta không thể chống lại ma âm huyễn khúc, cơ thể bay ngược ra sau, phun ra ngụm máu, bị thương sắp chết.
Chỉ là cách phanh thây này không phải róc thịt từ bên ngoài, mà là từ bên trong.
Triệu Chấn có nội lực yếu hơn, thất khiếu bắt đầu chảy máu, mặt mũi nhăn nhó lại vì đau đớn.
Âm Đại Quỷ run rẩy, điều động toàn bộ nội lực tạo thành vòng bảo hộ ngăn cản tiếng sáo, đồng thời hét lên: “Bịt tai lại, đừng nghe tiếng sáo”.
Triệu Chấn đau đến mức lục phủ ngũ tạng suýt tràn ra khỏi cơ thể.
May mà Âm Đại Quỷ đã chặn tiếng sáo kịp thời, nhờ vậy mới cho gã cơ hội thở dốc.
Dù vậy, Triệu Chấn vẫn quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, thở hồng hộc, máu chảy ra từ khoé miệng.
Âm Đại Quỷ liều mạng gia tăng công lực, nhưng ngay cả khi Dạ Mặc Uyên bị thương nặng, ông ta cũng không phải đối thủ của hắn. Vòng bảo hộ dần nhỏ lại, mơ hồ có khuynh hướng rách ra.
“Bịt tai lại, đi nhanh lên”, Âm Đại Quỷ đau đớn hét lên.
Ông ta sắp không chịu nổi nữa.
Người ông ta bị đẩy vào trong rồi lại bị kéo ra ngoài, tới tới lui lui, lặp đi lặp lại chẳng khác nào ngũ mã phanh thây.
Cảm giác này còn khó chịu hơn cả bị giết.
Chết tiệt, Dạ Mặc Uyên đã bị thương nặng mà tại sao vẫn có công lực mạnh đến mức này?
Chết tiệt, phải làm sao mới phá được huyễn
khúc ma âm?
Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên đang thổi sáo dưới ánh trăng, hắn mặc áo gấm ngồi trên xe lăn, khí chất cao quý, mặc dù đeo mặt nạ quỷ, nhưng vết máu trên khoé miệng chứng minh hắn đang bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.
Lại nhìn Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn cố gắng chống chọi, từ gương mặt đau đớn của bọn họ và tai, mắt, mũi, miệng… không ngừng tràn máu, nàng có ngốc cũng biết, e rằng tiếng tiêu buồn triền miên đó đối với bọn họ không phải khúc nhạc hay.
Thất quỷ Âm Sơn là cao thủ.
Nhất là Âm Đại Quỷ.
Dạ Mặc Uyên dựa vào một khúc nhạc mà có thể đàn áp bọn họ? Công lực này phải cao thâm thế nào.
Chuyển tầm nhìn, nàng nhìn thấy Từ Tam Nương bị hoa mạn đà la ăn chỉ còn bộ xương trên mặt đất, da đầu có chút tê rần.
Đừng nói Từ Tam Nương cũng là Dạ Mặc Uyên giết chứ?
Nếu là hắn giết, thủ đoạn thật là đẫm máu.
“A…”
Triệu Chấn đau đớn kêu gào, đau đến mức không ngừng đập đầu xuống đất.
Máu chảy từ trán gã xuống, gã hoàn toàn không hay biết, ngược lại vẫn đập liên hồi một cách mãnh liệt.
Dường như chỉ có không ngừng đập đầu xuống đất thì cơ thể mới dễ chịu hơn.
Âm Đại Quỷ sốt ruột hét lớn: “Lão Chấn, đừng đập đầu nữa, đập nữa là toác đầu đấy”.
Ở phía xa, một khí tức mạnh mẽ nhanh chóng đuổi tới.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên trở nên nghiêm nghị, tiếng tiêu nhanh hơn. Âm Đại Quỷ không chống đỡ được nữa, màn bảo vệ tan vỡ, ông ta không thể chống lại ma âm huyễn khúc, cơ thể bay ngược ra sau, phun ra ngụm máu, bị thương sắp chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.