Chương 455
Thiên Quân
16/09/2022
Triệu Chấn thì nổ tung thành màn sương máu ngay tại chỗ.
“Dạ Mặc Uyên, ngươi có điểm yếu rồi”.
Một giọng nói ôn tồn dễ nghe chậm rãi truyền đến, giọng nói đó giống như âm thanh tự nhiên khiến người ta không khỏi sa vào trong đó.
Theo giọng nói truyền tới, còn có một người đàn ông áo trắng.
Người đó bay tới, áo trắng tung bay, dáng người như ngọc, trích tiên xuất trần. Hắn ta đeo mặt nạ hồ điệp, không thấy rõ tướng mạo, nhưng khí chất quanh người hắn ta tao nhã, phóng khoáng linh hoạt. Chỉ một cái liếc nhìn đã khiến người ta không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp.
Cố Thanh Hy nhíu mày.
Lại một kẻ đeo mặt nạ?
Thế giới này làm sao vậy?
Ai nấy cũng thịnh hành đeo mặt nạ?
Ngày mai nàng có nên mua một cái mặt nạ về đeo không?
Không thể phủ nhận khí chất của người đàn ông áo trắng chắc chắn là trong vạn người mới có một, không thua kém Dạ Mặc Uyên bao nhiêu.
“Keng…”
Người đàn ông áo trắng giơ tay phải lên, cây đàn trắng sau lưng nhanh chóng rơi xuống tay hắn ta, ngón tay thon dài trắng nõn gảy đàn, một đòn tấn công mãnh liệt đánh về phía Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên cười nhạt, tiếng tiêu thay đổi, như trống trận thôi thúc.
Ầm một tiếng.
Tiếng tiêu và tiếng đàn va chạm với nhau, cả ngọn núi lại bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Cố Thanh Hy lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.
Sát chiêu mạnh thật.
Tiếng đàn và tiếng tiêu không ai nhường ai, chiến đấu hừng hực khí thế.
Muông thú trong rừng núi đều sợ hãi bỏ chạy.
Âm Đại Quỷ bị thương nặng, suýt chút nữa chết thảm. Ông ta thấy Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi đại chiến, hung dữ trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy, sau đó nhân cơ hội chạy trốn.
Ma chủ bĩu môi, có chút buồn chán.
Vất vả lắm mới tìm được tiểu tỷ tỷ, hai người bọn họ lại đến tham gia náo nhiệt gì chứ?
Nhìn Âm Đại Quỷ bỏ chạy, tâm trạng hắn ta vô cùng không tốt, một cái búng tay khiến cơ thể ông ta nổ tung thành sương máu, thi cốt không còn một mảnh.
Ma chủ chạy đến bên cạnh Cố Thanh Hy, giống như con thỏ bị dọa sợ, khóc lóc: “Tiểu tỷ tỷ, sao bây giờ tỷ mới đến, A Mạc sắp sợ chết rồi”.
Cố Thanh Hy quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên này không phải Tư Mạc Phi quen biết ở núi Lạc Hồn đây sao?
Sao hắn ta cũng ở đây?
Một mùi hương hoa thoang thoảng truyền tới đầu mũi, Ma chủ đã rúc vào lòng nàng, mũi nhăn lại, giọng nói mềm mại chậm rãi vang lên: “Tiểu tỷ tỷ, A Mạc suýt chút nữa tưởng rằng sẽ không gặp được tỷ nữa”.
“Dạ Mặc Uyên, ngươi có điểm yếu rồi”.
Một giọng nói ôn tồn dễ nghe chậm rãi truyền đến, giọng nói đó giống như âm thanh tự nhiên khiến người ta không khỏi sa vào trong đó.
Theo giọng nói truyền tới, còn có một người đàn ông áo trắng.
Người đó bay tới, áo trắng tung bay, dáng người như ngọc, trích tiên xuất trần. Hắn ta đeo mặt nạ hồ điệp, không thấy rõ tướng mạo, nhưng khí chất quanh người hắn ta tao nhã, phóng khoáng linh hoạt. Chỉ một cái liếc nhìn đã khiến người ta không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp.
Cố Thanh Hy nhíu mày.
Lại một kẻ đeo mặt nạ?
Thế giới này làm sao vậy?
Ai nấy cũng thịnh hành đeo mặt nạ?
Ngày mai nàng có nên mua một cái mặt nạ về đeo không?
Không thể phủ nhận khí chất của người đàn ông áo trắng chắc chắn là trong vạn người mới có một, không thua kém Dạ Mặc Uyên bao nhiêu.
“Keng…”
Người đàn ông áo trắng giơ tay phải lên, cây đàn trắng sau lưng nhanh chóng rơi xuống tay hắn ta, ngón tay thon dài trắng nõn gảy đàn, một đòn tấn công mãnh liệt đánh về phía Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên cười nhạt, tiếng tiêu thay đổi, như trống trận thôi thúc.
Ầm một tiếng.
Tiếng tiêu và tiếng đàn va chạm với nhau, cả ngọn núi lại bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Cố Thanh Hy lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.
Sát chiêu mạnh thật.
Tiếng đàn và tiếng tiêu không ai nhường ai, chiến đấu hừng hực khí thế.
Muông thú trong rừng núi đều sợ hãi bỏ chạy.
Âm Đại Quỷ bị thương nặng, suýt chút nữa chết thảm. Ông ta thấy Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi đại chiến, hung dữ trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy, sau đó nhân cơ hội chạy trốn.
Ma chủ bĩu môi, có chút buồn chán.
Vất vả lắm mới tìm được tiểu tỷ tỷ, hai người bọn họ lại đến tham gia náo nhiệt gì chứ?
Nhìn Âm Đại Quỷ bỏ chạy, tâm trạng hắn ta vô cùng không tốt, một cái búng tay khiến cơ thể ông ta nổ tung thành sương máu, thi cốt không còn một mảnh.
Ma chủ chạy đến bên cạnh Cố Thanh Hy, giống như con thỏ bị dọa sợ, khóc lóc: “Tiểu tỷ tỷ, sao bây giờ tỷ mới đến, A Mạc sắp sợ chết rồi”.
Cố Thanh Hy quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên này không phải Tư Mạc Phi quen biết ở núi Lạc Hồn đây sao?
Sao hắn ta cũng ở đây?
Một mùi hương hoa thoang thoảng truyền tới đầu mũi, Ma chủ đã rúc vào lòng nàng, mũi nhăn lại, giọng nói mềm mại chậm rãi vang lên: “Tiểu tỷ tỷ, A Mạc suýt chút nữa tưởng rằng sẽ không gặp được tỷ nữa”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.