Chương 573
Thiên Quân
02/10/2022
Chương 573
Chỉ nghe ầm một tiếng, hoa tuyết nổ tung từng lớp, Tiểu Cửu Nhi uốn lượn chiếc đuôi từ từ lùi ra sau, độn thổ đi lên, trong chín cái miệng đều ngậm một viên tinh hạch phủ tuyết.
Tinh hạch đó tỏa ra ánh sáng bảy màu, ở khoảng cách xa cũng có thể cảm thấy thoải mái cả người, tinh khí dồi dào.
“Linh lực dồi dào thật, trời ạ, tinh hạch bảy màu này là tinh hạch của thú một sừng, hơn nữa ít nhất cũng hơn vạn năm. Nha đầu xấu xí, đây là bảo vật vô giá đấy”.
Tiểu Cửu Nhi lắc mình, đưa hết chín viên tinh hạch cho Cố Thanh Hy như tranh công, chớp đôi mắt to tròn long lanh, như đợi nàng khen thưởng.
Tiêu Vũ Hiên đưa tay, muốn xem tinh hạch một lúc, Tiểu Cửu Nhi lập tức xù lông, không vui trừng mắt nhìn hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên lập tức lùi lại, hắn ta dám bảo đảm, nếu hắn ta lấy tinh hạch, con mãng xà chín đầu kia chắc chắn sẽ ăn thịt hắn ta.
“Ngươi cũng thiên vị quá, ta có chỗ nào không bằng nha đầu xấu xí?”
Tiểu Cửu Nhi như có linh tính, nhổng đuôi rắn lên, kiêu ngạo ngẩng đầu, dường như đang nói trên dưới trong ngoài hắn ta đều không bằng Cố Thanh Hy, làm Tiêu Vũ Hiên tức đến mức suýt chút nữa bùng nổ.
Cố Thanh Hy lấy chín tinh hạch bảy màu sang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm.
Đây là món đồ tốt, cầm chín tinh hạch trong tay, nàng cảm thấy mình lại sắp đột phá đến tầng ba.
Nếu nàng ăn tinh hạch vào thì chẳng phải có thể đột phá liên tục mấy tầng sao?
Tinh hạch dùng để luyện chế vũ khí cũng sẽ là vũ khí không gì không thể phá.
Cố Thanh Hy chưa nghĩ xong nên lấy tinh hạch đột phá hay là chế tạo vũ khí, dứt khoát ném nó vào nhẫn không gian.
“Không tồi, đợi ta có thời gian sẽ nấu một bàn thịt cho ngươi ăn”.
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi xoay cơ thể to lớn, không ngừng thè lưỡi, tỏ rõ tâm trạng rất vui.
Tiêu Vũ Hiên thiếu đòn nói một câu: “Nó đã béo như vậy rồi, còn ăn nữa thì không phải sẽ béo đến mức không đi đứng được sao?”
“Xì…”
Dịch từ lưỡi phun thẳng về phía Tiêu Vũ Hiên, chất dịch đó vừa dính vừa sệt, khiến Tiêu Vũ Hiên buồn nôn.
“Má ơi, cô có thể bảo mãng xà của cô chú trọng vệ sinh chút không, bẩn chết ta rồi”.
“Ai bảo ngươi nói nó béo, không ăn thịt ngươi đã là không tồi rồi. Tiểu Cửu Nhi, đào từ đây xuống dưới, ở đây có lẽ sẽ có bảo bối”.
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi ngoan ngoãn vâng lời, chín cái đầu không ngừng chui xuống dưới, ném hoa tuyết và bùn đất lên đầy trời.
Mười mét, hai mươi mét, năm mươi mét, một trăm mét, một trăm hai mươi mét.
Trong tuyết vẫn không có gì, nhưng chuông Phá hồn vẫn lóe lên dị động, mà dị động càng lúc càng mạnh.
Tiêu Vũ Hiên nói: “Nha đầu xấu xí, thôi bỏ đi, đã hơn trăm mét rồi, ai lại chôn một vật sâu như vậy, chúng ta đi chỗ khác tìm”.
Chỉ nghe ầm một tiếng, hoa tuyết nổ tung từng lớp, Tiểu Cửu Nhi uốn lượn chiếc đuôi từ từ lùi ra sau, độn thổ đi lên, trong chín cái miệng đều ngậm một viên tinh hạch phủ tuyết.
Tinh hạch đó tỏa ra ánh sáng bảy màu, ở khoảng cách xa cũng có thể cảm thấy thoải mái cả người, tinh khí dồi dào.
“Linh lực dồi dào thật, trời ạ, tinh hạch bảy màu này là tinh hạch của thú một sừng, hơn nữa ít nhất cũng hơn vạn năm. Nha đầu xấu xí, đây là bảo vật vô giá đấy”.
Tiểu Cửu Nhi lắc mình, đưa hết chín viên tinh hạch cho Cố Thanh Hy như tranh công, chớp đôi mắt to tròn long lanh, như đợi nàng khen thưởng.
Tiêu Vũ Hiên đưa tay, muốn xem tinh hạch một lúc, Tiểu Cửu Nhi lập tức xù lông, không vui trừng mắt nhìn hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên lập tức lùi lại, hắn ta dám bảo đảm, nếu hắn ta lấy tinh hạch, con mãng xà chín đầu kia chắc chắn sẽ ăn thịt hắn ta.
“Ngươi cũng thiên vị quá, ta có chỗ nào không bằng nha đầu xấu xí?”
Tiểu Cửu Nhi như có linh tính, nhổng đuôi rắn lên, kiêu ngạo ngẩng đầu, dường như đang nói trên dưới trong ngoài hắn ta đều không bằng Cố Thanh Hy, làm Tiêu Vũ Hiên tức đến mức suýt chút nữa bùng nổ.
Cố Thanh Hy lấy chín tinh hạch bảy màu sang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm.
Đây là món đồ tốt, cầm chín tinh hạch trong tay, nàng cảm thấy mình lại sắp đột phá đến tầng ba.
Nếu nàng ăn tinh hạch vào thì chẳng phải có thể đột phá liên tục mấy tầng sao?
Tinh hạch dùng để luyện chế vũ khí cũng sẽ là vũ khí không gì không thể phá.
Cố Thanh Hy chưa nghĩ xong nên lấy tinh hạch đột phá hay là chế tạo vũ khí, dứt khoát ném nó vào nhẫn không gian.
“Không tồi, đợi ta có thời gian sẽ nấu một bàn thịt cho ngươi ăn”.
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi xoay cơ thể to lớn, không ngừng thè lưỡi, tỏ rõ tâm trạng rất vui.
Tiêu Vũ Hiên thiếu đòn nói một câu: “Nó đã béo như vậy rồi, còn ăn nữa thì không phải sẽ béo đến mức không đi đứng được sao?”
“Xì…”
Dịch từ lưỡi phun thẳng về phía Tiêu Vũ Hiên, chất dịch đó vừa dính vừa sệt, khiến Tiêu Vũ Hiên buồn nôn.
“Má ơi, cô có thể bảo mãng xà của cô chú trọng vệ sinh chút không, bẩn chết ta rồi”.
“Ai bảo ngươi nói nó béo, không ăn thịt ngươi đã là không tồi rồi. Tiểu Cửu Nhi, đào từ đây xuống dưới, ở đây có lẽ sẽ có bảo bối”.
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi ngoan ngoãn vâng lời, chín cái đầu không ngừng chui xuống dưới, ném hoa tuyết và bùn đất lên đầy trời.
Mười mét, hai mươi mét, năm mươi mét, một trăm mét, một trăm hai mươi mét.
Trong tuyết vẫn không có gì, nhưng chuông Phá hồn vẫn lóe lên dị động, mà dị động càng lúc càng mạnh.
Tiêu Vũ Hiên nói: “Nha đầu xấu xí, thôi bỏ đi, đã hơn trăm mét rồi, ai lại chôn một vật sâu như vậy, chúng ta đi chỗ khác tìm”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.