Chương 574
Thiên Quân
02/10/2022
Chương 574
“Không, nơi mà chuông Phá hồn dẫn đến ở khu vực này”. Hơn nữa, trong đầu nàng dường như có một kí ức thoắt ẩn thoắt hiện, bảo bối nằm ngay dưới lòng đất này.
“Tiếp tục đào”.
Tiểu Cửu Nhi khóc rấm rức, ba trong số chín cái đầu duỗi ra, dường như muốn cò kè mặc cả.
Cố Thanh Hy lườm một cái: “Được, ba thì ba, đợi sau khi đào được bảo bối, ta sẽ làm cho ngươi ba bàn thịt cá lớn”.
“XÍU…UU!…”
Cái đầu cực lớn duỗi đến, khẽ cọ một cái, Tiểu Cửu Nhi chớp chớp mắt.
Khóe miệng Cố Thanh Hy nhếch lên: “Được, bốn bàn, không được chơi xấu nữa, bằng không thì một bàn cũng không có.
“Xì…”
Tiểu Cửu Nhi vui sướng đáp, rồi lại tiến vào đống tuyết, tiếp tục đào.
Cố Thanh Hy ngồi một bên, vắt chân lên, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, nhàn nhã nhìn Tiểu Cửu Nhi làm việc.
Tiêu Vũ Hiên liếc nhìn cái đuôi rắn không ngừng đong đưa. Trong hố tuyết to lớn, ngoại trừ cái đuôi kia thì không còn nhìn thấy gì nữa, hắn ta thật sự lo lắng có khi nào Tiểu Cửu Nhi bị ngạt thở mà chết không.
“Con rắn này đúng là tham ăn, vì mấy mâm đồ ăn mà không sợ mình đi đời nhà ma”.
“Xì…”
Tuy giọng hắn ta rất nhỏ nhưng vẫn bị Tiểu Cửu Nhi nghe thấy, nó liền phun một ngụm nước bọt, khiến Tiêu Vũ Hiên tức đến mức muốn hành hung nó ngay tại chỗ.
“Nha đầu xấu xí, ta nói cho cô biết, con rắn này thật sự đáng ghét, có ta không có nó, có nó không có ta, cô chọn một đi”.
“Còn phải chọn à? Đương nhiên là ta chọn Tiểu Cửu Nhi của nhà ta rồi”.
“Cô trọng rắn khinh bạn”.
“Tiểu Cửu Nhi vừa biết bắt ma thú, vừa biết đào báu vật, ngươi biết cái gì?”, Cố Thanh Hy liếc nhìn Tiêu Vũ Hiên, rồi lại quay sang nhìn cái miệng thứ chín của Tiểu Cửu Nhi, lúc này, nó đang ngậm một cái hộp.
Đó là một cái hộp gỗ nhỏ hình vuông, bề ngoài trông có vẻ khá cổ xưa, vuông vức, cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng xung quanh nó lại tỏa ra một luồng hơi thở tang thương.
Khi cái hộp xuất hiện, chuông Phá Hồn liền phát ra hào quang sáng chói, không ngừng hướng về phía nó.
Chẳng lẽ chuông Phá Hồn chỉ dẫn nàng tìm đến thứ này?
Tiêu Vũ Hiên: “…”
Hừ…
Một nam nhân cao lớn như hắn ta cần gì phải ghen tị với một con rắn?
Cố Thanh Hy mở cái hộp đó ra, bên trong đựng một khối ngọc hình chữ nhật. Đó là một khối bạch ngọc có khắc văn phù chằng chịt.
Đúng như nàng dự đoán, văn phù trên bạch ngọc không khác lắm so với chuông Phá Hồn.
Cố Thanh Hy dựa theo cách cũ, ném vỡ bạch ngọc, quả nhiên, sau khi bạch ngọc vỡ nát, văn phù được khắc trên nó từ từ xuất hiện giữa không trung, sau đó tự động dung hợp với chuông Phá Hồn.
Ba khối ngọc đã hoàn toàn dung hợp vào chuông Phá Hồn. Phút chốc, hào quang sáng rọi, chiếu sáng chân trời.
“Không, nơi mà chuông Phá hồn dẫn đến ở khu vực này”. Hơn nữa, trong đầu nàng dường như có một kí ức thoắt ẩn thoắt hiện, bảo bối nằm ngay dưới lòng đất này.
“Tiếp tục đào”.
Tiểu Cửu Nhi khóc rấm rức, ba trong số chín cái đầu duỗi ra, dường như muốn cò kè mặc cả.
Cố Thanh Hy lườm một cái: “Được, ba thì ba, đợi sau khi đào được bảo bối, ta sẽ làm cho ngươi ba bàn thịt cá lớn”.
“XÍU…UU!…”
Cái đầu cực lớn duỗi đến, khẽ cọ một cái, Tiểu Cửu Nhi chớp chớp mắt.
Khóe miệng Cố Thanh Hy nhếch lên: “Được, bốn bàn, không được chơi xấu nữa, bằng không thì một bàn cũng không có.
“Xì…”
Tiểu Cửu Nhi vui sướng đáp, rồi lại tiến vào đống tuyết, tiếp tục đào.
Cố Thanh Hy ngồi một bên, vắt chân lên, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, nhàn nhã nhìn Tiểu Cửu Nhi làm việc.
Tiêu Vũ Hiên liếc nhìn cái đuôi rắn không ngừng đong đưa. Trong hố tuyết to lớn, ngoại trừ cái đuôi kia thì không còn nhìn thấy gì nữa, hắn ta thật sự lo lắng có khi nào Tiểu Cửu Nhi bị ngạt thở mà chết không.
“Con rắn này đúng là tham ăn, vì mấy mâm đồ ăn mà không sợ mình đi đời nhà ma”.
“Xì…”
Tuy giọng hắn ta rất nhỏ nhưng vẫn bị Tiểu Cửu Nhi nghe thấy, nó liền phun một ngụm nước bọt, khiến Tiêu Vũ Hiên tức đến mức muốn hành hung nó ngay tại chỗ.
“Nha đầu xấu xí, ta nói cho cô biết, con rắn này thật sự đáng ghét, có ta không có nó, có nó không có ta, cô chọn một đi”.
“Còn phải chọn à? Đương nhiên là ta chọn Tiểu Cửu Nhi của nhà ta rồi”.
“Cô trọng rắn khinh bạn”.
“Tiểu Cửu Nhi vừa biết bắt ma thú, vừa biết đào báu vật, ngươi biết cái gì?”, Cố Thanh Hy liếc nhìn Tiêu Vũ Hiên, rồi lại quay sang nhìn cái miệng thứ chín của Tiểu Cửu Nhi, lúc này, nó đang ngậm một cái hộp.
Đó là một cái hộp gỗ nhỏ hình vuông, bề ngoài trông có vẻ khá cổ xưa, vuông vức, cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng xung quanh nó lại tỏa ra một luồng hơi thở tang thương.
Khi cái hộp xuất hiện, chuông Phá Hồn liền phát ra hào quang sáng chói, không ngừng hướng về phía nó.
Chẳng lẽ chuông Phá Hồn chỉ dẫn nàng tìm đến thứ này?
Tiêu Vũ Hiên: “…”
Hừ…
Một nam nhân cao lớn như hắn ta cần gì phải ghen tị với một con rắn?
Cố Thanh Hy mở cái hộp đó ra, bên trong đựng một khối ngọc hình chữ nhật. Đó là một khối bạch ngọc có khắc văn phù chằng chịt.
Đúng như nàng dự đoán, văn phù trên bạch ngọc không khác lắm so với chuông Phá Hồn.
Cố Thanh Hy dựa theo cách cũ, ném vỡ bạch ngọc, quả nhiên, sau khi bạch ngọc vỡ nát, văn phù được khắc trên nó từ từ xuất hiện giữa không trung, sau đó tự động dung hợp với chuông Phá Hồn.
Ba khối ngọc đã hoàn toàn dung hợp vào chuông Phá Hồn. Phút chốc, hào quang sáng rọi, chiếu sáng chân trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.