Chương 599
Thiên Quân
06/10/2022
Cố Thanh Hy ngăn hắn lại, sầm mặt bảo: “Nếu chàng giết họ, ta sẽ không chữa trị cho chàng”.
“Nàng đang uy hiếp ta đấy sao?”
“Ta không uy hiếp chàng, ta chỉ không muốn nhìn thấy nhiều sinh mạng vô tội chết ở nơi này thôi”.
Hoàng hậu Sở Quốc mơ màng tỉnh lại, loạng choạng chạy qua, không màng tới cơ thể yếu ớt của mình, sốt ruột hỏi: “Cố cô nương, cô có biết Diệp Phong đang ở đâu không? Xin cô hãy nói cho ta biết được không?”
Hoàng hậu Sở Quốc thanh nhã cao quý, đoan trang lễ độ, chưa bao giờ lỗ mãng như thế.
Nhưng bây giờ bà ấy lại vứt bỏ vẻ đoan trang của người hoàng hậu lên đến tận chín tầng mây, trong đôi mắt lo lắng kia phản chiếu Cố Thanh Hy, từ dáng vẻ run rẩy của bà ấy có thể nhìn ra được bà ấy rất sợ Cố Thanh Hy sẽ trả lời một câu không biết.
Cố Thanh Hy há miệng, muốn nói rằng Diệp Phong đang ở Tu La Môn.
Nghĩ đến quá khứ bi thảm của Diệp Phong, Cố Thanh Hy chỉ có thể đổi lời: “Xin lỗi, ta và Diệp Phong đã tách ra từ lâu, bây giờ ta cũng không biết hắn đang ở đâu”.
Với tính cách của Diệp Phong, hắn ta sẽ hoàn toàn không dám nhận Hoàng hậu và Hoàng đế Sở Quốc.
Nếu nàng nói ra thì sẽ chỉ ép Diệp Phong chết.
Hoàng hậu Sở Quốc lảo đảo chực ngã, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, suýt chút nữa ngất xỉu.
“Cô… Cô cũng không biết hắn đang ở đâu ư?”
“Ta không biết”.
“Vậy hắn đã đi đâu? Tại sao ta phái nhiều người đi điều tra tung tích của hắn cũng không tra ra được?”, rốt cuộc hắn ta có phải là đứa con đáng thương của bà không?
“Cố cô nương, ta xin cô hãy cố gắng nhớ lại xem, hắn rất thân thiết với cô, cô nhất định biết hắn thường thích đi đâu đúng không?”
“Xin lỗi, ta thật sự không biết, ta không thân với hắn lắm. Phu nhân, nơi này là núi hoang, ít người qua lại, sức khoẻ người yếu, không nên ở lại đây, người nên tìm một thị trấn để điều dưỡng sức khoẻ trước đi ạ”.
Hạnh Nhi lo lắng: “Phu nhân, Cố cô nương nói đúng, mấy ngày nay sức khoẻ của người càng ngày càng yếu, nếu còn tiếp tục thế này thì sợ rằng chưa tìm được Diệp công tử, người đã không chịu nổi nữa”.
Hoàng hậu Sở Quốc nhìn những thị vệ chết thê thảm, sự áy náy dâng lên trong lòng.
“Là do ta ích kỷ, làm hại các ngươi… Nơi này gần với thành Vô Song, chúng ta đến thành Vô Song nghỉ ngơi đi”.
Cố Thanh Hy đã tốn rất nhiều công sức, nài nỉ mãi mới thuyết phục được Dạ Mặc Uyên từ bỏ ý định giết cả nhóm Hoàng hậu Sở Quốc.
Trong thành Vô Song.
Cố Thanh Hy và Hoàng hậu Sở Quốc mỗi người đi một ngả, nàng dẫn Dạ Mặc Uyên đến núi Huyết.
Trước khi đi, nàng dặn đi dặn lại rằng không được tiết lộ cho bất kỳ ai biết từng gặp họ, cũng không được nói họ đến thành Vô Song.
Dạ Mặc Uyên còn phái rất nhiều thuộc hạ đi theo giám thị họ.
Sở dĩ ngọn núi này được gọi là núi Huyết bởi vì nó chứa đầy biển máu dung nham, nhiệt độ rất cao, người thường hoàn toàn không dám tới gần một bước.
“Nàng đang uy hiếp ta đấy sao?”
“Ta không uy hiếp chàng, ta chỉ không muốn nhìn thấy nhiều sinh mạng vô tội chết ở nơi này thôi”.
Hoàng hậu Sở Quốc mơ màng tỉnh lại, loạng choạng chạy qua, không màng tới cơ thể yếu ớt của mình, sốt ruột hỏi: “Cố cô nương, cô có biết Diệp Phong đang ở đâu không? Xin cô hãy nói cho ta biết được không?”
Hoàng hậu Sở Quốc thanh nhã cao quý, đoan trang lễ độ, chưa bao giờ lỗ mãng như thế.
Nhưng bây giờ bà ấy lại vứt bỏ vẻ đoan trang của người hoàng hậu lên đến tận chín tầng mây, trong đôi mắt lo lắng kia phản chiếu Cố Thanh Hy, từ dáng vẻ run rẩy của bà ấy có thể nhìn ra được bà ấy rất sợ Cố Thanh Hy sẽ trả lời một câu không biết.
Cố Thanh Hy há miệng, muốn nói rằng Diệp Phong đang ở Tu La Môn.
Nghĩ đến quá khứ bi thảm của Diệp Phong, Cố Thanh Hy chỉ có thể đổi lời: “Xin lỗi, ta và Diệp Phong đã tách ra từ lâu, bây giờ ta cũng không biết hắn đang ở đâu”.
Với tính cách của Diệp Phong, hắn ta sẽ hoàn toàn không dám nhận Hoàng hậu và Hoàng đế Sở Quốc.
Nếu nàng nói ra thì sẽ chỉ ép Diệp Phong chết.
Hoàng hậu Sở Quốc lảo đảo chực ngã, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, suýt chút nữa ngất xỉu.
“Cô… Cô cũng không biết hắn đang ở đâu ư?”
“Ta không biết”.
“Vậy hắn đã đi đâu? Tại sao ta phái nhiều người đi điều tra tung tích của hắn cũng không tra ra được?”, rốt cuộc hắn ta có phải là đứa con đáng thương của bà không?
“Cố cô nương, ta xin cô hãy cố gắng nhớ lại xem, hắn rất thân thiết với cô, cô nhất định biết hắn thường thích đi đâu đúng không?”
“Xin lỗi, ta thật sự không biết, ta không thân với hắn lắm. Phu nhân, nơi này là núi hoang, ít người qua lại, sức khoẻ người yếu, không nên ở lại đây, người nên tìm một thị trấn để điều dưỡng sức khoẻ trước đi ạ”.
Hạnh Nhi lo lắng: “Phu nhân, Cố cô nương nói đúng, mấy ngày nay sức khoẻ của người càng ngày càng yếu, nếu còn tiếp tục thế này thì sợ rằng chưa tìm được Diệp công tử, người đã không chịu nổi nữa”.
Hoàng hậu Sở Quốc nhìn những thị vệ chết thê thảm, sự áy náy dâng lên trong lòng.
“Là do ta ích kỷ, làm hại các ngươi… Nơi này gần với thành Vô Song, chúng ta đến thành Vô Song nghỉ ngơi đi”.
Cố Thanh Hy đã tốn rất nhiều công sức, nài nỉ mãi mới thuyết phục được Dạ Mặc Uyên từ bỏ ý định giết cả nhóm Hoàng hậu Sở Quốc.
Trong thành Vô Song.
Cố Thanh Hy và Hoàng hậu Sở Quốc mỗi người đi một ngả, nàng dẫn Dạ Mặc Uyên đến núi Huyết.
Trước khi đi, nàng dặn đi dặn lại rằng không được tiết lộ cho bất kỳ ai biết từng gặp họ, cũng không được nói họ đến thành Vô Song.
Dạ Mặc Uyên còn phái rất nhiều thuộc hạ đi theo giám thị họ.
Sở dĩ ngọn núi này được gọi là núi Huyết bởi vì nó chứa đầy biển máu dung nham, nhiệt độ rất cao, người thường hoàn toàn không dám tới gần một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.