Chương 600
Thiên Quân
06/10/2022
Lúc còn ở bên ngoài, Cố Thanh Hy đã nóng tới mức chảy mồ hôi ròng ròng, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành đỏ bừng.
“Nhiệt độ ở đây quá cao, võ công của nàng quá thấp, sợ là không chịu nổi”.
“Yên tâm, ta sẽ không đi sâu vào trong trung tâm dung nham”.
Cố Thanh Hy vừa đi vừa quan sát địa thế xung quanh, không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy khá quen thuộc với ngọn núi này.
Có phải nàng đã gặp ngọn núi này ở đâu rồi không nhỉ?
Càng đến gần, ngọn núi trước mặt càng quen thuộc, nàng vỗ mạnh vào đùi.
Mẹ kiếp.
Ngọn núi biển máu này không phải giống hệt hình vẽ trên chuông Phá hồn sao?
Mặc dù địa thế hơi khác, nhưng tổng thể không có gì thay đổi.
“Nàng sao vậy?”, Dạ Mặc Uyên hỏi.
“Không… Không có gì, chỉ là nơi này đâu đâu cũng có dung nham, nhìn hơi đáng sợ”.
Bàn tay dày rộng của Dạ Mặc Uyên đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng, hắn dịu dàng bảo: “Nàng yên tâm, Li Lạc đã thăm dò nơi này kĩ càng nhiều lần, biển máu nằm xung quanh dưới vách núi, dù trên núi còn nhiều biển máu cũng sẽ không cản trở con đường của chúng ta”.
Cố Thanh Hy thử rút tay ra nhưng không thể rút khỏi tay Dạ Mặc Uyên.
Cuối cùng nàng để mặc hắn nắm.
Sợ?
Nàng có gì phải sợ?
Nàng chỉ sợ không tìm thấy bản đồ trên chuông Phá hồn và Long Châu thôi.
“Thuộc hạ bái kiến chủ tử, bái kiến vương phi”.
Cách đó không xa, mấy chục nam tử áo đen trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, đồng loạt quỳ xuống trước mặt họ.
Họ đều có ánh mắt sắc bén, thủ pháp nhanh nhẹn, vừa nhìn liền biết là cao thủ.
“Đứng dậy đi”, Dạ Mặc Uyên ra lệnh.
“Chủ tử, mọi thứ đã được sắp xếp xong, trong vòng mười ngày ngọn núi này ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, người cứ yên tâm ạ”.
“Là ngươi à, trong khoảng thời gian ngắn như thế mà ngươi đã thăng chức rồi à? Được được”, Cố Thanh Hy vỗ vai Li Lạc như rất quen thuộc.
Dạ Mặc Uyên nheo đôi mắt nguy hiểm.
Li Lạc kinh sợ, vội vàng lùi lại vài bước, kéo dài khoảng cách với Cố Thanh Hy: “Đa tạ vương phi đã khen ngợi”.
Vốn dĩ hắn ta chính là thủ lĩnh ám vệ của chủ tử, là do vương phi nương nương tưởng hắn ta là người mới mà thôi.
“Tiểu tử, sau này ta sẽ dạy ngươi vài chiêu, bảo đảm ngươi sẽ được thăng chức tăng lương, ta không nói đùa đâu”.
“Nhận được sự dìu dắt của vương phi, thuộc hạ rất hài lòng với chức vị hiện tại của mình”.
Li Lạc lại lùi về sau, coi nàng như một con thú dữ.
Hắn ta đã là thủ lĩnh ám vệ cao nhất, nếu có thăng chức cũng không còn chức vị gì để hắn ta thăng lên.
“Nhiệt độ ở đây quá cao, võ công của nàng quá thấp, sợ là không chịu nổi”.
“Yên tâm, ta sẽ không đi sâu vào trong trung tâm dung nham”.
Cố Thanh Hy vừa đi vừa quan sát địa thế xung quanh, không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy khá quen thuộc với ngọn núi này.
Có phải nàng đã gặp ngọn núi này ở đâu rồi không nhỉ?
Càng đến gần, ngọn núi trước mặt càng quen thuộc, nàng vỗ mạnh vào đùi.
Mẹ kiếp.
Ngọn núi biển máu này không phải giống hệt hình vẽ trên chuông Phá hồn sao?
Mặc dù địa thế hơi khác, nhưng tổng thể không có gì thay đổi.
“Nàng sao vậy?”, Dạ Mặc Uyên hỏi.
“Không… Không có gì, chỉ là nơi này đâu đâu cũng có dung nham, nhìn hơi đáng sợ”.
Bàn tay dày rộng của Dạ Mặc Uyên đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng, hắn dịu dàng bảo: “Nàng yên tâm, Li Lạc đã thăm dò nơi này kĩ càng nhiều lần, biển máu nằm xung quanh dưới vách núi, dù trên núi còn nhiều biển máu cũng sẽ không cản trở con đường của chúng ta”.
Cố Thanh Hy thử rút tay ra nhưng không thể rút khỏi tay Dạ Mặc Uyên.
Cuối cùng nàng để mặc hắn nắm.
Sợ?
Nàng có gì phải sợ?
Nàng chỉ sợ không tìm thấy bản đồ trên chuông Phá hồn và Long Châu thôi.
“Thuộc hạ bái kiến chủ tử, bái kiến vương phi”.
Cách đó không xa, mấy chục nam tử áo đen trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, đồng loạt quỳ xuống trước mặt họ.
Họ đều có ánh mắt sắc bén, thủ pháp nhanh nhẹn, vừa nhìn liền biết là cao thủ.
“Đứng dậy đi”, Dạ Mặc Uyên ra lệnh.
“Chủ tử, mọi thứ đã được sắp xếp xong, trong vòng mười ngày ngọn núi này ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, người cứ yên tâm ạ”.
“Là ngươi à, trong khoảng thời gian ngắn như thế mà ngươi đã thăng chức rồi à? Được được”, Cố Thanh Hy vỗ vai Li Lạc như rất quen thuộc.
Dạ Mặc Uyên nheo đôi mắt nguy hiểm.
Li Lạc kinh sợ, vội vàng lùi lại vài bước, kéo dài khoảng cách với Cố Thanh Hy: “Đa tạ vương phi đã khen ngợi”.
Vốn dĩ hắn ta chính là thủ lĩnh ám vệ của chủ tử, là do vương phi nương nương tưởng hắn ta là người mới mà thôi.
“Tiểu tử, sau này ta sẽ dạy ngươi vài chiêu, bảo đảm ngươi sẽ được thăng chức tăng lương, ta không nói đùa đâu”.
“Nhận được sự dìu dắt của vương phi, thuộc hạ rất hài lòng với chức vị hiện tại của mình”.
Li Lạc lại lùi về sau, coi nàng như một con thú dữ.
Hắn ta đã là thủ lĩnh ám vệ cao nhất, nếu có thăng chức cũng không còn chức vị gì để hắn ta thăng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.