Chương 721
Thiên Quân
29/10/2022
Chương 721
“Được”.
Cố Thanh Hy ép bản thân giữ bình tĩnh, cho Ngưu thẩm uống mấy viên thuốc nâng cao tinh thần và thuốc tê, sau đó bắt đầu tiến hành mổ bụng.
Nếu không nhanh chóng bắt đứa bé ra, cũng có thể vì ngạt thở mà không giữ được.
Dao mổ cắt xuống, Ngưu thẩm đau đến mức không ngừng rơi nước mắt.
Thím ấy cố nhịn đau, khóc lóc: “Tộc trưởng, cháu biết không, chỉ cần có cháu ở đây, ta sẽ không thấy sợ nữa, người của toàn bộ Ngọc tộc đều giống như ta, cháu là chỗ dựa tinh thần của chúng ta”.
“Thẩm đừng nói chuyện nữa, giữ sức đi”.
“Nếu… Nếu ta không nói, thì e rằng sau này sẽ không còn cơ hội nói nữa. Tộc trưởng, cho dù… cho dù cháu có thể tìm thấy Long Châu hay không, mọi người đều sẽ không trách cháu… Cháu đừng… đừng thấy áy náy… cũng đừng buồn, có được không…”
Hốc mắt Cố Thanh Hy ửng đỏ, tốc độ tay cũng không ngừng nhanh hơn.
“Ta… Ta không trách Ngưu ca, đợi sau khi Ngưu ca tỉnh táo lại, cháu… cháu chuyển lời cho Ngưu ca giúp ta, nhất định phải… sống thật tốt… Đừng vì áy náy mà… mà tự tử…”
“Ngưu thẩm, ta đã nhìn thấy đứa bé rồi, thẩm đừng nói chuyện nữa”.
“Đứa con… Đứa con đáng thương của ta… A…”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó là tiếng khóc của trẻ con, Cố Thanh Hy vui mừng nói: “Ngưu thẩm, đứa bé được sinh ra rồi, là một thiên kim, thẩm nhìn này”.
Cố Thanh Hy cởi áo khoác của mình ra, quấn lấy đứa bé, bế đứa bé đến trước mặt Ngưu thẩm, thím ấy đang thoi thóp, tuy vết thương đã được xử lý, nhưng bị đá đập vào ngực, mất máu quá nhiều, còn bị thương đến gan.
“Con… Con…”
Ngưu thẩm rơi nước mắt, hô hấp yếu dần, nhưng khoé miệng vẫn còn đang nở nụ cười.
Đứa bé vừa được sinh ra khóc rất to, nét mặt đau đớn.
Cố Thanh Hy phát hiện điều gì đó không đúng, nàng cẩn thận quan sát, sau khi kiểm tra, nàng không khỏi giật mình.
Không ngờ xương trên người đứa bé cũng đang nứt ra.
Chẳng khác nào dáng vẻ của Ngưu thẩm.
Không, các nữ tử trong thôn này đều như thế.
Nàng sợ hãi nhìn về phía Ngưu thẩm.
Ngưu thẩm nghẹn ngào nói: “Đây là do huyết chú, đứa bé đáng thương của ta, vừa mới sinh ra đã phải chịu đau đớn như thế, là mẹ có lỗi với con”.
Cố Thanh Hy cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Nam nhân trúng huyết chú sẽ mất đi ý thức, điên cuồng giết người, trong người còn có một lực lượng không ngừng ăn mòn cơ thể họ, mãi đến khi từ trong ra ngoài cơ thể hoàn toàn mục nát rồi chết.
Còn nữ nhân thì bị nứt xương, thân thể như đang bị những con dao không ngừng mổ xẻ…
Huyết chú… quá độc ác…
Rốt cuộc phải có thù hận đến mức nào mà Thiên Phần tộc lại đưa ra huyết chú độc ác như thế chứ.
“A Hy… Cháu… cháu nhất định phải giúp ta an ủi Ngưu ca, bảo Ngưu ca chăm sóc tốt… chăm sóc tốt cho nữ nhi của ta, nói với chàng… ta… không trách chàng…”
“Được”, Cố Thanh Hy nghẹn ngào đáp.
Nàng nhìn thấy ánh mắt lưu luyến, bất lực và bi ai của Ngưu thẩm, sau đó thím ấy buông hai tay, không cam lòng chết đi.
Tiếng kêu gào đứt gan đứt ruột vẫn không ngừng vang lên bên tai.
Cố Thanh Hy bế đứa bé, xé một góc áo, che đi khuôn mặt của Ngưu thẩm.
Nàng không có quá nhiều thời gian để đau buồn, nơi này còn rất nhiều người cần nàng cứu.
Cố Thanh Hy bế đứa bé bằng một tay, vừa chỉ huy người ngoại tộc vừa dẫn các nữ nhân và đứa bé trong tay vào hang, sau đó phái một nhóm người mang sắt đến chặn cửa hang, ngăn cản những người kia đi vào.
“Được”.
Cố Thanh Hy ép bản thân giữ bình tĩnh, cho Ngưu thẩm uống mấy viên thuốc nâng cao tinh thần và thuốc tê, sau đó bắt đầu tiến hành mổ bụng.
Nếu không nhanh chóng bắt đứa bé ra, cũng có thể vì ngạt thở mà không giữ được.
Dao mổ cắt xuống, Ngưu thẩm đau đến mức không ngừng rơi nước mắt.
Thím ấy cố nhịn đau, khóc lóc: “Tộc trưởng, cháu biết không, chỉ cần có cháu ở đây, ta sẽ không thấy sợ nữa, người của toàn bộ Ngọc tộc đều giống như ta, cháu là chỗ dựa tinh thần của chúng ta”.
“Thẩm đừng nói chuyện nữa, giữ sức đi”.
“Nếu… Nếu ta không nói, thì e rằng sau này sẽ không còn cơ hội nói nữa. Tộc trưởng, cho dù… cho dù cháu có thể tìm thấy Long Châu hay không, mọi người đều sẽ không trách cháu… Cháu đừng… đừng thấy áy náy… cũng đừng buồn, có được không…”
Hốc mắt Cố Thanh Hy ửng đỏ, tốc độ tay cũng không ngừng nhanh hơn.
“Ta… Ta không trách Ngưu ca, đợi sau khi Ngưu ca tỉnh táo lại, cháu… cháu chuyển lời cho Ngưu ca giúp ta, nhất định phải… sống thật tốt… Đừng vì áy náy mà… mà tự tử…”
“Ngưu thẩm, ta đã nhìn thấy đứa bé rồi, thẩm đừng nói chuyện nữa”.
“Đứa con… Đứa con đáng thương của ta… A…”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó là tiếng khóc của trẻ con, Cố Thanh Hy vui mừng nói: “Ngưu thẩm, đứa bé được sinh ra rồi, là một thiên kim, thẩm nhìn này”.
Cố Thanh Hy cởi áo khoác của mình ra, quấn lấy đứa bé, bế đứa bé đến trước mặt Ngưu thẩm, thím ấy đang thoi thóp, tuy vết thương đã được xử lý, nhưng bị đá đập vào ngực, mất máu quá nhiều, còn bị thương đến gan.
“Con… Con…”
Ngưu thẩm rơi nước mắt, hô hấp yếu dần, nhưng khoé miệng vẫn còn đang nở nụ cười.
Đứa bé vừa được sinh ra khóc rất to, nét mặt đau đớn.
Cố Thanh Hy phát hiện điều gì đó không đúng, nàng cẩn thận quan sát, sau khi kiểm tra, nàng không khỏi giật mình.
Không ngờ xương trên người đứa bé cũng đang nứt ra.
Chẳng khác nào dáng vẻ của Ngưu thẩm.
Không, các nữ tử trong thôn này đều như thế.
Nàng sợ hãi nhìn về phía Ngưu thẩm.
Ngưu thẩm nghẹn ngào nói: “Đây là do huyết chú, đứa bé đáng thương của ta, vừa mới sinh ra đã phải chịu đau đớn như thế, là mẹ có lỗi với con”.
Cố Thanh Hy cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Nam nhân trúng huyết chú sẽ mất đi ý thức, điên cuồng giết người, trong người còn có một lực lượng không ngừng ăn mòn cơ thể họ, mãi đến khi từ trong ra ngoài cơ thể hoàn toàn mục nát rồi chết.
Còn nữ nhân thì bị nứt xương, thân thể như đang bị những con dao không ngừng mổ xẻ…
Huyết chú… quá độc ác…
Rốt cuộc phải có thù hận đến mức nào mà Thiên Phần tộc lại đưa ra huyết chú độc ác như thế chứ.
“A Hy… Cháu… cháu nhất định phải giúp ta an ủi Ngưu ca, bảo Ngưu ca chăm sóc tốt… chăm sóc tốt cho nữ nhi của ta, nói với chàng… ta… không trách chàng…”
“Được”, Cố Thanh Hy nghẹn ngào đáp.
Nàng nhìn thấy ánh mắt lưu luyến, bất lực và bi ai của Ngưu thẩm, sau đó thím ấy buông hai tay, không cam lòng chết đi.
Tiếng kêu gào đứt gan đứt ruột vẫn không ngừng vang lên bên tai.
Cố Thanh Hy bế đứa bé, xé một góc áo, che đi khuôn mặt của Ngưu thẩm.
Nàng không có quá nhiều thời gian để đau buồn, nơi này còn rất nhiều người cần nàng cứu.
Cố Thanh Hy bế đứa bé bằng một tay, vừa chỉ huy người ngoại tộc vừa dẫn các nữ nhân và đứa bé trong tay vào hang, sau đó phái một nhóm người mang sắt đến chặn cửa hang, ngăn cản những người kia đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.