Chương 722
Thiên Quân
29/10/2022
Chương 722
Cả một đêm, Cố Thanh Hy đánh lui rất nhiều thôn dân bị phát tác huyết chú, cũng cứu được rất nhiều nữ nhân đang bị giày vò.
Nàng gần như mất hết sức lực, cũng bị trúng rất nhiều phát dao.
Nhưng nàng vẫn như không có cảm giác, chỉ không ngừng đánh lui các thôn dân đang nổi điên và cứu người, tựa như chỉ khi làm như thế, nàng mới bớt đau đớn đi một chút.
Đêm tối xơ xác tiêu điều.
Đêm nay đã định sẵn không phải một đêm bình thường.
Đêm nay, cũng đã định sẵn là một đêm khó qua.
Mãi đến khi mặt trời mọc, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng rên rỉ đau đớn cùng với tiếng gầm thét của điên cuồng giết người mới chậm rãi kết thúc.
Ánh nắng xuất hiện, chiếu rọi trên cao.
Nhưng nó lại không thể sưởi ấm sự lạnh lẽo và đau thương trong lòng mọi người.
Các nam nhân đã phục hồi ý thức quỳ dưới đất, ôm lấy thi thể người thân áy náy khóc to.
Các nữ nhân xương cốt gãy lìa, mất hết sức lực ngã bên cạnh các nam nhân vì áy náy hoặc không chịu được đau đớn nên tự tử mà khóc to.
Còn có các thôn dân nét mặt u sầu đang khiêng cáng đi cứu người.
Cố Thanh Hy chết lặng chữa trị cho các thôn dân, trái tim như rơi vào hầm băng.
Bên tai chợt vang lên tiếng khóc xót xa ân hận của Ngưu thúc.
“Tức phụ, tức phụ của ta, sao nàng lại đi như thế, nàng chết rồi thì ta phải làm sao đây, con của chúng ta phải làm sao đây”.
“Ta là súc vật, sao ta có thể giết chết tức phụ của mình chứ, a… Ông trời, vì sao ông lại đối xử với ta như thế, ông muốn ta làm thế nào cũng được, nhưng vì sao ông lại lấy mạng tức phụ của ta”.
Ngưu thúc không ngừng dập đầu xuống đất, như muốn dập đầu đến chết thì thôi.
Cố Thanh Hy lạnh lùng đi tới trước mặt ông ấy, hờ hững nói: “Thúc có thể chết, nhưng thúc có từng nghĩ sau khi chết, nữ nhi của thúc phải trưởng thành như thế nào không? Hay thúc muốn dẫn theo nữ nhi cùng đi xuống suối vàng?”
Ngưu thúc ngừng lại.
Ông ấy níu chặt lấy tim mình, đau đến mức không nói nên lời.
“Ngưu thẩm liều mạng cũng muốn sinh nữ nhi ra, nếu thúc chết, thúc cảm thấy có xứng với những giọt máu đã chảy của Ngưu thẩm không?”
Ngưu thúc khóc không thành tiếng, hoàn toàn không còn sự kiên cường của đấng nam nhi.
“Nhưng ta đã giết tức phụ của ta, ta tự tay giết chết tức phụ của ta rồi, hai tay của ta… hai tay của ta đã dính đầy máu của nàng ấy”.
Cố Thanh Hy đau đớn, nàng ngồi xổm xuống, đỡ lấy Ngưu thúc, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn.
“Thúc biết trước khi lâm chung, điều Ngưu thẩm không yên tâm nhất là gì không? Chính là thúc, thím ấy sợ thúc vị áy náy mà tự tử, thím ấy bảo ta nói với thúc, thím ấy không trách thúc, chỉ mong thúc có thể sống tốt, nuôi con trưởng thành”.
Đứa bé bên cạnh chợt khóc to.
Ngưu thúc vội vàng ôm lấy nữ nhi, nhẹ nhàng dỗ dàng, sợ quá to tiếng hay nặng tay sẽ khiến nữ nhi sợ.
“Thúc phải sống tốt, cho dù là vì Ngưu thẩm hay là vì nữ nhi, thúc đều không thể suy sụp, nếu thúc cảm thấy áy náy, thì hãy biến sự áy náy đó thành tình yêu cho nữ nhi đi”.
Ngưu thúc khóc to, nhưng cũng không còn muốn chết nữa.
Ông ấy nghẹn ngào nói: “Ta biết rồi, cảm ơn Tộc trưởng, ta sẽ không tìm đến cái chết nữa đâu, ta muốn nuôi nữ nhi của ta trưởng thành, ta phải cho con bé biết, mẫu thân của con bé vĩ đại đến mức nào”.
Cố Thanh Hy rưng rưng nước mắt, nàng quay đầu đi, không muốn để người khác nhìn thấy nước mắt của mình.
Cả một đêm, Cố Thanh Hy đánh lui rất nhiều thôn dân bị phát tác huyết chú, cũng cứu được rất nhiều nữ nhân đang bị giày vò.
Nàng gần như mất hết sức lực, cũng bị trúng rất nhiều phát dao.
Nhưng nàng vẫn như không có cảm giác, chỉ không ngừng đánh lui các thôn dân đang nổi điên và cứu người, tựa như chỉ khi làm như thế, nàng mới bớt đau đớn đi một chút.
Đêm tối xơ xác tiêu điều.
Đêm nay đã định sẵn không phải một đêm bình thường.
Đêm nay, cũng đã định sẵn là một đêm khó qua.
Mãi đến khi mặt trời mọc, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng rên rỉ đau đớn cùng với tiếng gầm thét của điên cuồng giết người mới chậm rãi kết thúc.
Ánh nắng xuất hiện, chiếu rọi trên cao.
Nhưng nó lại không thể sưởi ấm sự lạnh lẽo và đau thương trong lòng mọi người.
Các nam nhân đã phục hồi ý thức quỳ dưới đất, ôm lấy thi thể người thân áy náy khóc to.
Các nữ nhân xương cốt gãy lìa, mất hết sức lực ngã bên cạnh các nam nhân vì áy náy hoặc không chịu được đau đớn nên tự tử mà khóc to.
Còn có các thôn dân nét mặt u sầu đang khiêng cáng đi cứu người.
Cố Thanh Hy chết lặng chữa trị cho các thôn dân, trái tim như rơi vào hầm băng.
Bên tai chợt vang lên tiếng khóc xót xa ân hận của Ngưu thúc.
“Tức phụ, tức phụ của ta, sao nàng lại đi như thế, nàng chết rồi thì ta phải làm sao đây, con của chúng ta phải làm sao đây”.
“Ta là súc vật, sao ta có thể giết chết tức phụ của mình chứ, a… Ông trời, vì sao ông lại đối xử với ta như thế, ông muốn ta làm thế nào cũng được, nhưng vì sao ông lại lấy mạng tức phụ của ta”.
Ngưu thúc không ngừng dập đầu xuống đất, như muốn dập đầu đến chết thì thôi.
Cố Thanh Hy lạnh lùng đi tới trước mặt ông ấy, hờ hững nói: “Thúc có thể chết, nhưng thúc có từng nghĩ sau khi chết, nữ nhi của thúc phải trưởng thành như thế nào không? Hay thúc muốn dẫn theo nữ nhi cùng đi xuống suối vàng?”
Ngưu thúc ngừng lại.
Ông ấy níu chặt lấy tim mình, đau đến mức không nói nên lời.
“Ngưu thẩm liều mạng cũng muốn sinh nữ nhi ra, nếu thúc chết, thúc cảm thấy có xứng với những giọt máu đã chảy của Ngưu thẩm không?”
Ngưu thúc khóc không thành tiếng, hoàn toàn không còn sự kiên cường của đấng nam nhi.
“Nhưng ta đã giết tức phụ của ta, ta tự tay giết chết tức phụ của ta rồi, hai tay của ta… hai tay của ta đã dính đầy máu của nàng ấy”.
Cố Thanh Hy đau đớn, nàng ngồi xổm xuống, đỡ lấy Ngưu thúc, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn.
“Thúc biết trước khi lâm chung, điều Ngưu thẩm không yên tâm nhất là gì không? Chính là thúc, thím ấy sợ thúc vị áy náy mà tự tử, thím ấy bảo ta nói với thúc, thím ấy không trách thúc, chỉ mong thúc có thể sống tốt, nuôi con trưởng thành”.
Đứa bé bên cạnh chợt khóc to.
Ngưu thúc vội vàng ôm lấy nữ nhi, nhẹ nhàng dỗ dàng, sợ quá to tiếng hay nặng tay sẽ khiến nữ nhi sợ.
“Thúc phải sống tốt, cho dù là vì Ngưu thẩm hay là vì nữ nhi, thúc đều không thể suy sụp, nếu thúc cảm thấy áy náy, thì hãy biến sự áy náy đó thành tình yêu cho nữ nhi đi”.
Ngưu thúc khóc to, nhưng cũng không còn muốn chết nữa.
Ông ấy nghẹn ngào nói: “Ta biết rồi, cảm ơn Tộc trưởng, ta sẽ không tìm đến cái chết nữa đâu, ta muốn nuôi nữ nhi của ta trưởng thành, ta phải cho con bé biết, mẫu thân của con bé vĩ đại đến mức nào”.
Cố Thanh Hy rưng rưng nước mắt, nàng quay đầu đi, không muốn để người khác nhìn thấy nước mắt của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.