Chương 742
Thiên Quân
30/10/2022
Chương 742
“Nàng không chỉ mang thai, lúc trước còn bị thương nặng, để đại phu bắt mạch cho nàng, bản vương cũng yên tâm”.
“Không cần, tránh ra hết cho ta”.
Một vị thái y cười giải thích: “Vương gia, người mang thai thường trở nên nóng tính, tình huống của vương phi cũng thuộc dạng bình thường, lát nữa vi thần kê thuốc tĩnh khí ngưng tâm cho vương phi uống vài lần là được ạ”.
Vẻ không vui trên mặt Dạ Mặc Uyên giảm đi vài phần.
Hắn nháy mắt ra hiệu, ngay lập tức có thái y cười nịnh: “Vương phi nương nương, chúng ta nhất định sẽ bắt mạch thật chính xác, không làm mất bao nhiêu thời gian của người. Người…”
Cố Thanh Hy đột nhiên đau đớn ôm bụng, cau mày: “Ai da, bụng ta đau muốn chết, có phải do những món vừa rồi không được tươi không? Đau chết mất, đau chết mất, tránh ra, ta muốn đi vệ sinh”.
Nói xong, Cố Thanh Hy đẩy mọi người ra, gấp gáp rời đi.
Hơn mười vị đại phu hoảng sợ, đi theo sau Cố Thanh Hy như hình với bóng, đợi nàng đi vệ sinh ra ngoài vì sợ nàng gặp bất trắc gì, chiến thần sẽ chém đầu họ.
“Chủ tử, có lẽ là do mấy ngày nay vương phi ăn gió nằm sương dẫn đến dạ dày không được khoẻ, chắc là không có gì đáng ngại đâu ạ”.
“Thanh Phong, ngươi nói xem, một người mang thai hơn ba tháng mà bụng không có phản ứng gì hay sao?”
“Việc này… Có phải do vương phi nương nương quá gầy không ạ?”
Dạ Mặc Uyên nhìn sang hai vị thái y còn đứng bên cạnh.
Trần thái y giải thích: “Bẩm vương gia, thường thì mang thai hơn ba tháng bụng sẽ to lên, vương phi không nhìn giống mang thai có thể là do sức khoẻ quá yếu”.
Hứa thái y nói: “Tuy mang thai ba tháng hơn rất dễ thấy, nhưng cũng có người không dễ thấy. Niên quý phi của Tiên Hoàng năm xưa mang thai hơn ba tháng cũng không thấy, lần đó còn gây náo loạn một trận”.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên phức tạp, đôi mắt như hàn đàm sâu không thấy đáy, khiến người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Trong nhà xí.
Cố Thanh Hy tìm trong nhẫn không gian một lúc lâu vẫn không tìm thấy thuốc hỉ mạch có thể tạo thai giả.
Trách nàng nhất thời sơ sẩy, cứ nghĩ chuyện tìm Long Châu, hoàn toàn quăng chuyện này ra sau đầu, cũng không đi chuẩn bị loại thuốc này.
Da đầu Cố Thanh Hy tê rần.
Sao vừa trở về đã gặp phải chuyện này?
Bây giờ phải làm sao?
Thừa nhận mình mang thai giả?
Không được, vậy không phải sẽ bị Dạ Mặc Uyên đánh chết tại chỗ sao?
Tìm cái cớ đuổi mấy thái y đó đi?
Cho dù có đuổi đi, trốn được mồng một, không trốn được mười lăm.
Huống hồ… vừa rồi ánh mắt của Dạ Mặc Uyên rõ ràng là đã nghi ngờ.
“Nàng không chỉ mang thai, lúc trước còn bị thương nặng, để đại phu bắt mạch cho nàng, bản vương cũng yên tâm”.
“Không cần, tránh ra hết cho ta”.
Một vị thái y cười giải thích: “Vương gia, người mang thai thường trở nên nóng tính, tình huống của vương phi cũng thuộc dạng bình thường, lát nữa vi thần kê thuốc tĩnh khí ngưng tâm cho vương phi uống vài lần là được ạ”.
Vẻ không vui trên mặt Dạ Mặc Uyên giảm đi vài phần.
Hắn nháy mắt ra hiệu, ngay lập tức có thái y cười nịnh: “Vương phi nương nương, chúng ta nhất định sẽ bắt mạch thật chính xác, không làm mất bao nhiêu thời gian của người. Người…”
Cố Thanh Hy đột nhiên đau đớn ôm bụng, cau mày: “Ai da, bụng ta đau muốn chết, có phải do những món vừa rồi không được tươi không? Đau chết mất, đau chết mất, tránh ra, ta muốn đi vệ sinh”.
Nói xong, Cố Thanh Hy đẩy mọi người ra, gấp gáp rời đi.
Hơn mười vị đại phu hoảng sợ, đi theo sau Cố Thanh Hy như hình với bóng, đợi nàng đi vệ sinh ra ngoài vì sợ nàng gặp bất trắc gì, chiến thần sẽ chém đầu họ.
“Chủ tử, có lẽ là do mấy ngày nay vương phi ăn gió nằm sương dẫn đến dạ dày không được khoẻ, chắc là không có gì đáng ngại đâu ạ”.
“Thanh Phong, ngươi nói xem, một người mang thai hơn ba tháng mà bụng không có phản ứng gì hay sao?”
“Việc này… Có phải do vương phi nương nương quá gầy không ạ?”
Dạ Mặc Uyên nhìn sang hai vị thái y còn đứng bên cạnh.
Trần thái y giải thích: “Bẩm vương gia, thường thì mang thai hơn ba tháng bụng sẽ to lên, vương phi không nhìn giống mang thai có thể là do sức khoẻ quá yếu”.
Hứa thái y nói: “Tuy mang thai ba tháng hơn rất dễ thấy, nhưng cũng có người không dễ thấy. Niên quý phi của Tiên Hoàng năm xưa mang thai hơn ba tháng cũng không thấy, lần đó còn gây náo loạn một trận”.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên phức tạp, đôi mắt như hàn đàm sâu không thấy đáy, khiến người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Trong nhà xí.
Cố Thanh Hy tìm trong nhẫn không gian một lúc lâu vẫn không tìm thấy thuốc hỉ mạch có thể tạo thai giả.
Trách nàng nhất thời sơ sẩy, cứ nghĩ chuyện tìm Long Châu, hoàn toàn quăng chuyện này ra sau đầu, cũng không đi chuẩn bị loại thuốc này.
Da đầu Cố Thanh Hy tê rần.
Sao vừa trở về đã gặp phải chuyện này?
Bây giờ phải làm sao?
Thừa nhận mình mang thai giả?
Không được, vậy không phải sẽ bị Dạ Mặc Uyên đánh chết tại chỗ sao?
Tìm cái cớ đuổi mấy thái y đó đi?
Cho dù có đuổi đi, trốn được mồng một, không trốn được mười lăm.
Huống hồ… vừa rồi ánh mắt của Dạ Mặc Uyên rõ ràng là đã nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.