Chương 743
Thiên Quân
30/10/2022
Chương 743
Nói đứa con của nàng đã bị sảy rồi?
Cũng không được, đám thái y đó cũng không phải kẻ ngốc, chút mạch tượng này vẫn có thể bắt được ngay.
“Vương phi nương nương, người xong chưa?”
“Nhanh thôi nhanh thôi, đừng ồn”.
“Vương phi nương nương, người ở trong đó lâu lắm rồi, có phải cơ thể không khỏe không?”
“Ta khỏe lắm”.
Giọng điệu Cố Thanh Hy không thân thiện, mấy người tỳ nữ không dám nói nữa.
Dạ Mặc Uyên chậm rãi đi tới, hỏi: “Vương phi vẫn chưa ra sao?”
“Bẩm Vương gia, đúng vậy ạ, Vương phi bảo chúng nô tỳ đừng ồn”.
“Bản vương tự vào trong”.
Cố Thanh Hy ở bên trong nghe được câu này, suýt chút nữa ngã ngửa: “Ta đi vệ sinh mà chàng cũng muốn vào? Có lầm không?”
“Nàng là thê tử của bản vương, có gì mà phải kiêng dè phu quân của mình?”
Dạ Mặc Uyên đẩy cửa, nhấc chân định vào.
Cố Thanh Hy nghiến răng, từ sau bình phong vọt ra ngoài trước.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Xưa nay không biết Vương gia lại có sở thích này”.
“Sở thích của bản vương cộng lại có nhiều đến mấy cũng không bằng số lẻ của Vương phi”.
“…”
Tên này, có ý gì?
Ngầm chế giễu nàng sao?
“Vương phi đã không sao rồi thì để thái y bắt mạch đi”.
“Chàng cũng đã nói ta không sao rồi, còn bắt mạch làm gì. Ta buồn ngủ rồi, tránh ra”.
“Có bệnh trị bệnh, chưa bệnh thì phòng bệnh, đây là trước kia Vương phi nói với bản vương đấy”.
Cố Thanh Hy khoanh hai tay trước ngực, cười nhạt nói: “Chàng rắp tâm không muốn để ta về ngủ đúng không?”
“Bản vương cũng chỉ muốn tốt cho Vương phi, Vương phi cứ không cho bắt mạch, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?”
“Trong lòng chàng mới có quỷ, cả nhà chàng trong lòng đều có quỷ. Muốn bắt mạch đúng không, được, vậy thì bắt đi, nhưng phải nhanh lên một chút, đừng làm lỡ giấc ngủ của ta”.
Cố Thanh Hy tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, vén tay áo của mình lên, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người ở đây.
Nàng vừa rồi còn đùn đẩy, bây giờ lại thoải mái như vậy, Dạ Mặc Uyên không khỏi nghi ngờ thêm.
Hắn liếc mắt, đại phu lập tức hiểu ý, ai nấy đặt một dải lụa lên tay Cố Thanh Hy, bắt mạch qua dải lụa.
Đại phu đầu tiên nhíu mày.
Trái tim Dạ Mặc Uyên thấp thỏm: “Thế nào?”
Nói đứa con của nàng đã bị sảy rồi?
Cũng không được, đám thái y đó cũng không phải kẻ ngốc, chút mạch tượng này vẫn có thể bắt được ngay.
“Vương phi nương nương, người xong chưa?”
“Nhanh thôi nhanh thôi, đừng ồn”.
“Vương phi nương nương, người ở trong đó lâu lắm rồi, có phải cơ thể không khỏe không?”
“Ta khỏe lắm”.
Giọng điệu Cố Thanh Hy không thân thiện, mấy người tỳ nữ không dám nói nữa.
Dạ Mặc Uyên chậm rãi đi tới, hỏi: “Vương phi vẫn chưa ra sao?”
“Bẩm Vương gia, đúng vậy ạ, Vương phi bảo chúng nô tỳ đừng ồn”.
“Bản vương tự vào trong”.
Cố Thanh Hy ở bên trong nghe được câu này, suýt chút nữa ngã ngửa: “Ta đi vệ sinh mà chàng cũng muốn vào? Có lầm không?”
“Nàng là thê tử của bản vương, có gì mà phải kiêng dè phu quân của mình?”
Dạ Mặc Uyên đẩy cửa, nhấc chân định vào.
Cố Thanh Hy nghiến răng, từ sau bình phong vọt ra ngoài trước.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Xưa nay không biết Vương gia lại có sở thích này”.
“Sở thích của bản vương cộng lại có nhiều đến mấy cũng không bằng số lẻ của Vương phi”.
“…”
Tên này, có ý gì?
Ngầm chế giễu nàng sao?
“Vương phi đã không sao rồi thì để thái y bắt mạch đi”.
“Chàng cũng đã nói ta không sao rồi, còn bắt mạch làm gì. Ta buồn ngủ rồi, tránh ra”.
“Có bệnh trị bệnh, chưa bệnh thì phòng bệnh, đây là trước kia Vương phi nói với bản vương đấy”.
Cố Thanh Hy khoanh hai tay trước ngực, cười nhạt nói: “Chàng rắp tâm không muốn để ta về ngủ đúng không?”
“Bản vương cũng chỉ muốn tốt cho Vương phi, Vương phi cứ không cho bắt mạch, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?”
“Trong lòng chàng mới có quỷ, cả nhà chàng trong lòng đều có quỷ. Muốn bắt mạch đúng không, được, vậy thì bắt đi, nhưng phải nhanh lên một chút, đừng làm lỡ giấc ngủ của ta”.
Cố Thanh Hy tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, vén tay áo của mình lên, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người ở đây.
Nàng vừa rồi còn đùn đẩy, bây giờ lại thoải mái như vậy, Dạ Mặc Uyên không khỏi nghi ngờ thêm.
Hắn liếc mắt, đại phu lập tức hiểu ý, ai nấy đặt một dải lụa lên tay Cố Thanh Hy, bắt mạch qua dải lụa.
Đại phu đầu tiên nhíu mày.
Trái tim Dạ Mặc Uyên thấp thỏm: “Thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.