Chương 759
Thiên Quân
01/11/2022
Chương 759
Dạ Mặc Uyên sa sầm mặt, hắn giơ tay giật lại xuân cung đồ, mắng: “Một nữ nhân như nàng xem xuân cung đồ làm gì, có biết xấu hổ không?”
“Ha ha, chỉ cho phép quan lớn phóng hoả, không cho phép dân chúng thắp đèn à? Chàng xem, sao ta lại không được xem”.
Cố Thanh Hy nhón chân, lại muốn giành lấy.
Nhưng Dạ Mặc Uyên quá cao, xuân cung đồ còn bị hắn giơ cao lên, Cố Thanh Hy không thể nào cướp được.
Dạ Mặc Uyên nổi giận, vận chuyển nội lực lên tay, ngựa tụ thành một đóm lửa, thẳng tay đốt cháy xuân cung đồ.
“Nàng đường đường là Dạ Vương phi, nàng không biết xấu hổ nhưng bản vương thì có”.
“Dạ Mặc Uyên, chàng có bị bệnh gì không, có thì mau chữa đi. Đầu chàng bị lừa đá à, chỉ là một quyển xuân cung đồ, chàng cần phải nổi giận như thế không?”
Vù…
Trong phòng lập tức hạ nhiệt độ.
Trên mặt Dạ Mặc Uyên đỏ bừng, dường như hắn đang vô cùng nhẫn nhịn, có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Cố Thanh Hy lùi về sau mấy bước, ngoan ngoãn im lặng, không dám nhổ râu trên đầu hổ nữa.
“Được, chàng xem đi, xem kỹ đi, sau đó học thêm một vài tư thế, ta không giành với chàng nữa”.
“Bản vương nói, bản vương chưa từng xem loại sách đó”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng giải thích một lần nữa.
Nhưng hắn cảm thấy hắn không giải thích còn được, vừa giải thích lại giống như giấu đầu lòi đuôi.
“Phải phải phải, chàng chưa bao giờ xem loại sách đó, nhưng Vương gia, chàng có muốn tắm một lần nữa không? Ta ngửi thấy trên người chàng vẫn còn mùi đấy”.
Cố Thanh Hy không muốn nói nhảm với hắn nữa, chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn đi.
Dạ Mặc Uyên ngửi trên người hắn.
Có mùi sao?
Sao hắn không ngửi thấy?
Hắn đã tắm ba lần rồi đấy.
Nếu còn tắm nữa chắc sẽ tróc một lớp da mất.
“Cố Thanh Hy, nàng lừa bản vương đúng không?”
“Trời đất chứng giám, sau ta dám lừa chàng chứ, ta ngưỡng mộ, kính nể, tôn trọng chàng còn không kịp đây, nếu chàng không muốn tắm thì không sao cả, ta đi đổ nước giúp chàng”.
“Nàng đang mang thai, những việc nặng nhọc này không cần nàng làm”.
“Có thể phục vụ chàng là vinh hạnh của ta, ông cụ ngài không cần khách sáo”.
“Bản vương chưa già”.
Cố Thanh Hy nhìn xuống theo áo choàng tắm của hắn, tặc lưỡi: “Có già hay không thật sự khó nói lắm”.
Trên mặt Dạ Mặc Uyên có gân xanh nổi lên: “Nếu nàng nghi ngờ như thế thì hai chúng ta thử đi, bản vương chứng minh cho nàng xem”.
Dạ Mặc Uyên sa sầm mặt, hắn giơ tay giật lại xuân cung đồ, mắng: “Một nữ nhân như nàng xem xuân cung đồ làm gì, có biết xấu hổ không?”
“Ha ha, chỉ cho phép quan lớn phóng hoả, không cho phép dân chúng thắp đèn à? Chàng xem, sao ta lại không được xem”.
Cố Thanh Hy nhón chân, lại muốn giành lấy.
Nhưng Dạ Mặc Uyên quá cao, xuân cung đồ còn bị hắn giơ cao lên, Cố Thanh Hy không thể nào cướp được.
Dạ Mặc Uyên nổi giận, vận chuyển nội lực lên tay, ngựa tụ thành một đóm lửa, thẳng tay đốt cháy xuân cung đồ.
“Nàng đường đường là Dạ Vương phi, nàng không biết xấu hổ nhưng bản vương thì có”.
“Dạ Mặc Uyên, chàng có bị bệnh gì không, có thì mau chữa đi. Đầu chàng bị lừa đá à, chỉ là một quyển xuân cung đồ, chàng cần phải nổi giận như thế không?”
Vù…
Trong phòng lập tức hạ nhiệt độ.
Trên mặt Dạ Mặc Uyên đỏ bừng, dường như hắn đang vô cùng nhẫn nhịn, có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Cố Thanh Hy lùi về sau mấy bước, ngoan ngoãn im lặng, không dám nhổ râu trên đầu hổ nữa.
“Được, chàng xem đi, xem kỹ đi, sau đó học thêm một vài tư thế, ta không giành với chàng nữa”.
“Bản vương nói, bản vương chưa từng xem loại sách đó”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng giải thích một lần nữa.
Nhưng hắn cảm thấy hắn không giải thích còn được, vừa giải thích lại giống như giấu đầu lòi đuôi.
“Phải phải phải, chàng chưa bao giờ xem loại sách đó, nhưng Vương gia, chàng có muốn tắm một lần nữa không? Ta ngửi thấy trên người chàng vẫn còn mùi đấy”.
Cố Thanh Hy không muốn nói nhảm với hắn nữa, chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn đi.
Dạ Mặc Uyên ngửi trên người hắn.
Có mùi sao?
Sao hắn không ngửi thấy?
Hắn đã tắm ba lần rồi đấy.
Nếu còn tắm nữa chắc sẽ tróc một lớp da mất.
“Cố Thanh Hy, nàng lừa bản vương đúng không?”
“Trời đất chứng giám, sau ta dám lừa chàng chứ, ta ngưỡng mộ, kính nể, tôn trọng chàng còn không kịp đây, nếu chàng không muốn tắm thì không sao cả, ta đi đổ nước giúp chàng”.
“Nàng đang mang thai, những việc nặng nhọc này không cần nàng làm”.
“Có thể phục vụ chàng là vinh hạnh của ta, ông cụ ngài không cần khách sáo”.
“Bản vương chưa già”.
Cố Thanh Hy nhìn xuống theo áo choàng tắm của hắn, tặc lưỡi: “Có già hay không thật sự khó nói lắm”.
Trên mặt Dạ Mặc Uyên có gân xanh nổi lên: “Nếu nàng nghi ngờ như thế thì hai chúng ta thử đi, bản vương chứng minh cho nàng xem”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.