Chương 835
Thiên Quân
15/11/2022
Chương 835
Đương Đương công chúa bị đánh choáng váng.
“Mẫu hậu, người đánh con?”
“Ai gia… Ai gia…”
Thái hậu lại vung tay, định tát cho nàng thêm một cái.
Nhưng nhìn thấy gò má sưng đỏ của con gái, trên đó có in rõ năm dấu tay cùng với những giọt nước mắt của nàng, tay thái hậu bất giác run lên, cuối cùng vẫn không xuống tay được, chỉ có thể vừa tức vừa vội.
“Cái vòng cổ kia có gì tốt chứ? Con đã sớm muốn vứt nó đi, nếu không phải vì nó, phụ hoàng sẽ không băng hà. Nếu không phải vì nó, sao con lại ba phen bốn lượt bị ám sát, suýt nữa thì chết oan uổng, nếu không phải vì nó, hoàng tỷ sẽ không vì cứu con mà bị người hại chết, con ghét cái vòng cổ kia, cực kỳ chán ghét!”
Từng chuyện đau buồn dần hiện lên trong tâm trí, thái hậu bỗng có cảm giác tê dại.
“Tí tách…”
Đã rất lâu rồi bà ta không khóc, nhưng giờ phút này lại rơi nước mắt.
Đương Đương công chúa luống cuống, ôm lấy thái hậu, vừa lau nước mắt vừa bối rối nói: “Mẫu hậu, người làm sao vậy? Con gái sai rồi, con gái không nên nhắc đến những chuyện… đau buồn kia, mẫu hậu, người đừng khổ sở, có được không? Hu hu…”
“Đứa nhỏ ngốc, con có biết cái vòng cổ kia là gì hay không?”
“Không biết, con chỉ biết là con ghét nó, nó đã khiến con mất đi phụ hoàng và hoàng tỷ”, tuy hoàng tỷ không phải cùng một mẹ sinh ra với nàng ta, nhưng so với hoàng tỷ ruột thịt còn tốt hơn.
“Cái vòng cổ kia là do phụ hoàng con liều mạng đoạt được, vốn định đưa cho Ngọc tộc. Đáng tiếc Ngọc tộc lánh đời, nhiều năm qua vẫn không xuất hiện”, khí lực toàn thân thái hậu dường như rút sạch.
Bà ta chờ đợi nhiều năm như vậy vốn muốn giao nó lại cho Ngọc tộc mà không tổn hao gì.
Nhưng người thân của bà ta đều chết vì cái vòng kia, nên mỗi khi nhìn thấy nó, bà ta liền cảm thấy đau lòng.
Chính vì thế mà trong suốt những năm qua, bà ta không hề hỏi đến cái vòng cổ kia.
Đương Đương công chúa lúng túng hỏi: “Ngọc tộc là gì?”
“Thôi, đã là chuyện cũ rồi, nhiều năm như vậy, có lẽ Ngọc tộc cũng đã diệt vong. Nếu không thì sao bọn họ chưa một lần xuất hiện, giờ nhắc đến những chuyện… này cũng không có ý nghĩa gì”.
“Nếu như cái vòng cổ kia thật sự quan trọng như vậy, con sẽ tìm Cố Thanh Hy đòi lại, bất kể thế nào con cũng đòi cho được”.
“Có lẽ là ông trời cố ý làm sợi dây chuyền đó rơi vào tay Cố Thanh Hy”.
“Vậy chúng ta không đi lấy lại sao ạ?”
“Không cần, lấy lại thì có thể làm được gì, người ai gia quan tâm có thể trở về không? Đại nạn của Ngọc tộc sẽ không thay đổi vì một sợi dây chuyền”.
Thái Hậu cô đơn rời đi.
Đương Đương công chúa bị đánh choáng váng.
“Mẫu hậu, người đánh con?”
“Ai gia… Ai gia…”
Thái hậu lại vung tay, định tát cho nàng thêm một cái.
Nhưng nhìn thấy gò má sưng đỏ của con gái, trên đó có in rõ năm dấu tay cùng với những giọt nước mắt của nàng, tay thái hậu bất giác run lên, cuối cùng vẫn không xuống tay được, chỉ có thể vừa tức vừa vội.
“Cái vòng cổ kia có gì tốt chứ? Con đã sớm muốn vứt nó đi, nếu không phải vì nó, phụ hoàng sẽ không băng hà. Nếu không phải vì nó, sao con lại ba phen bốn lượt bị ám sát, suýt nữa thì chết oan uổng, nếu không phải vì nó, hoàng tỷ sẽ không vì cứu con mà bị người hại chết, con ghét cái vòng cổ kia, cực kỳ chán ghét!”
Từng chuyện đau buồn dần hiện lên trong tâm trí, thái hậu bỗng có cảm giác tê dại.
“Tí tách…”
Đã rất lâu rồi bà ta không khóc, nhưng giờ phút này lại rơi nước mắt.
Đương Đương công chúa luống cuống, ôm lấy thái hậu, vừa lau nước mắt vừa bối rối nói: “Mẫu hậu, người làm sao vậy? Con gái sai rồi, con gái không nên nhắc đến những chuyện… đau buồn kia, mẫu hậu, người đừng khổ sở, có được không? Hu hu…”
“Đứa nhỏ ngốc, con có biết cái vòng cổ kia là gì hay không?”
“Không biết, con chỉ biết là con ghét nó, nó đã khiến con mất đi phụ hoàng và hoàng tỷ”, tuy hoàng tỷ không phải cùng một mẹ sinh ra với nàng ta, nhưng so với hoàng tỷ ruột thịt còn tốt hơn.
“Cái vòng cổ kia là do phụ hoàng con liều mạng đoạt được, vốn định đưa cho Ngọc tộc. Đáng tiếc Ngọc tộc lánh đời, nhiều năm qua vẫn không xuất hiện”, khí lực toàn thân thái hậu dường như rút sạch.
Bà ta chờ đợi nhiều năm như vậy vốn muốn giao nó lại cho Ngọc tộc mà không tổn hao gì.
Nhưng người thân của bà ta đều chết vì cái vòng kia, nên mỗi khi nhìn thấy nó, bà ta liền cảm thấy đau lòng.
Chính vì thế mà trong suốt những năm qua, bà ta không hề hỏi đến cái vòng cổ kia.
Đương Đương công chúa lúng túng hỏi: “Ngọc tộc là gì?”
“Thôi, đã là chuyện cũ rồi, nhiều năm như vậy, có lẽ Ngọc tộc cũng đã diệt vong. Nếu không thì sao bọn họ chưa một lần xuất hiện, giờ nhắc đến những chuyện… này cũng không có ý nghĩa gì”.
“Nếu như cái vòng cổ kia thật sự quan trọng như vậy, con sẽ tìm Cố Thanh Hy đòi lại, bất kể thế nào con cũng đòi cho được”.
“Có lẽ là ông trời cố ý làm sợi dây chuyền đó rơi vào tay Cố Thanh Hy”.
“Vậy chúng ta không đi lấy lại sao ạ?”
“Không cần, lấy lại thì có thể làm được gì, người ai gia quan tâm có thể trở về không? Đại nạn của Ngọc tộc sẽ không thay đổi vì một sợi dây chuyền”.
Thái Hậu cô đơn rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.