Chương 836
Thiên Quân
15/11/2022
Chương 836
Đương Đương công chúa nghe mà rối như tơ vò, hoàn toàn không biết rốt cuộc bà ta đang nói gì.
Nàng ta chỉ biết rằng hình như mình lại làm mất một món đồ vô cùng quan trọng.
Lúc trước ngọc Nguyệt Nha bị nàng ta làm mất, mẫu hậu rất tức giận.
Bây giờ dây chuyền bị nàng ta làm mất, mẫu hậu lại khổ sở.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Cố Thanh Hy không trở về phủ Dạ Vương mà đi thẳng đến học viện Hoàng gia.
Theo nàng thì học viện Hoàng gia an toàn hơn phủ Dạ Vương, ít nhất nơi này không có quá nhiều người giám thị nàng.
Trong một ngôi lầu các ở học viện Hoàng gia, sau khi xác nhận an toàn, Cố Thanh Hy trầm giọng gọi: “Phù Quang”.
“Có thuộc hạ”.
“Ở ngoài canh chừng, bất kỳ kẻ nào đến gần cũng phải báo cho ta biết”.
“Vâng”.
Cố Thanh Hy lấy la bàn và đôi mắt trái tim từ trong nhẫn không gian ra.
Nàng run rẩy đặt đôi mắt trái tim vào lỗ khoá của la bàn.
Một tiếng “răng rắc” vang lên.
La bàn chuyển động.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, mười vòng, năm mươi vòng, một trăm vòng…
Tốc độ càng lúc càng nhanh.
Các hoa văn trên la bàn thay đổi và chuyển sang màu vàng kim.
Cố Thanh Hy mừng rỡ.
Nàng đã đoán đúng.
Sợi dây chuyền đôi mắt trái tim này chính là mắt của la bàn.
Tốc độ đó nhanh đến mức khó tin, Cố Thanh Hy hoàn toàn không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng vàng càng lúc càng sáng.
May mà bây giờ đang là ban ngày, nếu không thì động tĩnh lớn thế này chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện.
Cuối cùng.
La bàn không chuyển động nữa.
Ánh sáng cũng tắt.
Hoa văn và hình vẽ trên la bàn cũng khác so với trước, điểm giống nhau duy nhất là trên la bàn vẫn còn ba lỗ khoá hình trái tim.
Dưới mắt của la bàn xuất hiện một hình vẽ.
Trên hình vẽ, bách tính thờ quạ đen là chim thần, tất cả họ đều quỳ rạp trên một đàn tế bằng đá ngũ sắc.
Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm hình vẽ hồi lâu vẫn không nhìn ra được gì.
“Phù Quang, ngươi vào đây”.
Đương Đương công chúa nghe mà rối như tơ vò, hoàn toàn không biết rốt cuộc bà ta đang nói gì.
Nàng ta chỉ biết rằng hình như mình lại làm mất một món đồ vô cùng quan trọng.
Lúc trước ngọc Nguyệt Nha bị nàng ta làm mất, mẫu hậu rất tức giận.
Bây giờ dây chuyền bị nàng ta làm mất, mẫu hậu lại khổ sở.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Cố Thanh Hy không trở về phủ Dạ Vương mà đi thẳng đến học viện Hoàng gia.
Theo nàng thì học viện Hoàng gia an toàn hơn phủ Dạ Vương, ít nhất nơi này không có quá nhiều người giám thị nàng.
Trong một ngôi lầu các ở học viện Hoàng gia, sau khi xác nhận an toàn, Cố Thanh Hy trầm giọng gọi: “Phù Quang”.
“Có thuộc hạ”.
“Ở ngoài canh chừng, bất kỳ kẻ nào đến gần cũng phải báo cho ta biết”.
“Vâng”.
Cố Thanh Hy lấy la bàn và đôi mắt trái tim từ trong nhẫn không gian ra.
Nàng run rẩy đặt đôi mắt trái tim vào lỗ khoá của la bàn.
Một tiếng “răng rắc” vang lên.
La bàn chuyển động.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, mười vòng, năm mươi vòng, một trăm vòng…
Tốc độ càng lúc càng nhanh.
Các hoa văn trên la bàn thay đổi và chuyển sang màu vàng kim.
Cố Thanh Hy mừng rỡ.
Nàng đã đoán đúng.
Sợi dây chuyền đôi mắt trái tim này chính là mắt của la bàn.
Tốc độ đó nhanh đến mức khó tin, Cố Thanh Hy hoàn toàn không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng vàng càng lúc càng sáng.
May mà bây giờ đang là ban ngày, nếu không thì động tĩnh lớn thế này chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện.
Cuối cùng.
La bàn không chuyển động nữa.
Ánh sáng cũng tắt.
Hoa văn và hình vẽ trên la bàn cũng khác so với trước, điểm giống nhau duy nhất là trên la bàn vẫn còn ba lỗ khoá hình trái tim.
Dưới mắt của la bàn xuất hiện một hình vẽ.
Trên hình vẽ, bách tính thờ quạ đen là chim thần, tất cả họ đều quỳ rạp trên một đàn tế bằng đá ngũ sắc.
Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm hình vẽ hồi lâu vẫn không nhìn ra được gì.
“Phù Quang, ngươi vào đây”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.