Chương 875
Thiên Quân
20/11/2022
Chương 875
Cố Thanh Hy tiến lên phía trước vài bước, giọng nói hơi cất cao: “Cho ta mượn kiếm gỗ của ông xem một chút”.
“Đây là vật tốt do lão tổ tông của bọn ta để lại, trừ người của Hoa gia bọn ta, không ai được xem, trừ khi cô gọi ta là gia gia”.
Hoa lão gia tử lấy chuyện có kiếm gia truyền làm niềm tự hào.
Nhưng từ thái độ của Cố Thanh Hy cho thấy, ông ấy không chắc nàng có muốn làm cháu gái ông ấy hay không.
Dù rất muốn, nhưng muốn nàng đổi cách gọi, e rằng cũng không dễ dàng.
Nhưng ông ấy không ngờ rằng, Cố Thanh Hy lại ngọt ngào cất giọng gọi, muốn thân thiết bao nhiêu có thân thiết bấy nhiêu.
“Gia gia, gia gia, gia gia… sau này ông chính là thân gia gia của ta”.
Tất cả mọi người đều bối rối.
Dạ Vương phi gọi cũng nhanh quá nhỉ?
Miệng cũng ngọt ngào quá nhỉ?
Hoa lão gia tử đỏ mắt, tim đập nhanh hơn: “Cô vừa gọi ta là gì?”
“Gia gia đấy, từ lần đầu tiên gặp ông, ta đã cảm thấy ông rất thân thiết, sau này ông hãy xem ta như cháu của ông có được không? Ta sẽ xem ông như gia gia ruột của mình”.
Cố Thanh Hy cười một cách ngây thơ trong sáng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang kiếm gỗ trong tay ông ấy.
“Được được được, cháu gái ngoan, lần đầu tiên gặp cháu, ta cũng cảm thấy rất thân thiết, có lẽ đây chính là duyên phận. Cháu yên tâm, sau này gia gia cũng sẽ yêu thương cháu như cháu gái ruột. Gia gia sẽ dốc hết sức bảo vệ cháu, chỉ cần gia gia còn một hơi thở sẽ không để người khác ức hiếp cháu”.
“Cảm giác có gia gia thật là tốt”.
“Cảm giác có cháu gái càng tốt. Nếu cháu gái ruột của ta chưa chết, chắc nó cũng đã lớn bằng cháu”.
Hoa lão gia tử vừa khóc vừa cười, cười đến mức không khép được miệng. Chẳng mấy chốc, ông ấy lập tức bừng tỉnh.
“Không đúng, không phải vừa rồi cháu nói tặng kiếm gỗ này cho chắt gái ta sao? Vừa rồi cháu nói vậy là có ý gì?”
Cố Thanh Hy không khỏi muốn phàn nàn.
Cái tốt thì không nhớ, cứ nhớ những cái không tốt.
“Nói ông tặng kiếm gỗ cho chắt gái cũng không sai mà. Đây là bảo vật gia truyền của ông, sao cháu dám tùy tiện lấy được chứ. Nhưng cháu biết quan hệ giữa gia gia và Vương gia rất tốt, nếu không, ông và mấy vị tiền bối đây đã không quên mình cứu cháu. Cho nên, cháu mới muốn nói, nếu ông không yên tâm về cháu gái thì có thể truyền nó cho chắt gái của ông”.
Lúc Cố Thanh Hy nói lời này, nàng chỉ vào đứa bé trong bụng.
Nàng vừa nói vậy, tất cả mọi người ở đây đều nhìn Cố Thanh Hy bằng con mắt khác.
Ai cũng nói Dạ Vương phi rất vô lý, ích kỷ tham lam, bây giờ nhìn lại, lời đồn đều là giả.
Dạ Vương phi học rộng hiểu lễ, khiêm tốn dịu dàng, là một cô nương tốt.
Cố Thanh Hy tiến lên phía trước vài bước, giọng nói hơi cất cao: “Cho ta mượn kiếm gỗ của ông xem một chút”.
“Đây là vật tốt do lão tổ tông của bọn ta để lại, trừ người của Hoa gia bọn ta, không ai được xem, trừ khi cô gọi ta là gia gia”.
Hoa lão gia tử lấy chuyện có kiếm gia truyền làm niềm tự hào.
Nhưng từ thái độ của Cố Thanh Hy cho thấy, ông ấy không chắc nàng có muốn làm cháu gái ông ấy hay không.
Dù rất muốn, nhưng muốn nàng đổi cách gọi, e rằng cũng không dễ dàng.
Nhưng ông ấy không ngờ rằng, Cố Thanh Hy lại ngọt ngào cất giọng gọi, muốn thân thiết bao nhiêu có thân thiết bấy nhiêu.
“Gia gia, gia gia, gia gia… sau này ông chính là thân gia gia của ta”.
Tất cả mọi người đều bối rối.
Dạ Vương phi gọi cũng nhanh quá nhỉ?
Miệng cũng ngọt ngào quá nhỉ?
Hoa lão gia tử đỏ mắt, tim đập nhanh hơn: “Cô vừa gọi ta là gì?”
“Gia gia đấy, từ lần đầu tiên gặp ông, ta đã cảm thấy ông rất thân thiết, sau này ông hãy xem ta như cháu của ông có được không? Ta sẽ xem ông như gia gia ruột của mình”.
Cố Thanh Hy cười một cách ngây thơ trong sáng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang kiếm gỗ trong tay ông ấy.
“Được được được, cháu gái ngoan, lần đầu tiên gặp cháu, ta cũng cảm thấy rất thân thiết, có lẽ đây chính là duyên phận. Cháu yên tâm, sau này gia gia cũng sẽ yêu thương cháu như cháu gái ruột. Gia gia sẽ dốc hết sức bảo vệ cháu, chỉ cần gia gia còn một hơi thở sẽ không để người khác ức hiếp cháu”.
“Cảm giác có gia gia thật là tốt”.
“Cảm giác có cháu gái càng tốt. Nếu cháu gái ruột của ta chưa chết, chắc nó cũng đã lớn bằng cháu”.
Hoa lão gia tử vừa khóc vừa cười, cười đến mức không khép được miệng. Chẳng mấy chốc, ông ấy lập tức bừng tỉnh.
“Không đúng, không phải vừa rồi cháu nói tặng kiếm gỗ này cho chắt gái ta sao? Vừa rồi cháu nói vậy là có ý gì?”
Cố Thanh Hy không khỏi muốn phàn nàn.
Cái tốt thì không nhớ, cứ nhớ những cái không tốt.
“Nói ông tặng kiếm gỗ cho chắt gái cũng không sai mà. Đây là bảo vật gia truyền của ông, sao cháu dám tùy tiện lấy được chứ. Nhưng cháu biết quan hệ giữa gia gia và Vương gia rất tốt, nếu không, ông và mấy vị tiền bối đây đã không quên mình cứu cháu. Cho nên, cháu mới muốn nói, nếu ông không yên tâm về cháu gái thì có thể truyền nó cho chắt gái của ông”.
Lúc Cố Thanh Hy nói lời này, nàng chỉ vào đứa bé trong bụng.
Nàng vừa nói vậy, tất cả mọi người ở đây đều nhìn Cố Thanh Hy bằng con mắt khác.
Ai cũng nói Dạ Vương phi rất vô lý, ích kỷ tham lam, bây giờ nhìn lại, lời đồn đều là giả.
Dạ Vương phi học rộng hiểu lễ, khiêm tốn dịu dàng, là một cô nương tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.