Chương 876
Thiên Quân
20/11/2022
Chương 876
Hoa lão gia tử nghe mà tim sắp tan chảy, càng lúc càng thích Cố Thanh Hy.
“Ngoan, đúng là một đứa trẻ ngoan. Trong lòng gia gia, cháu cũng quan trọng như chắt gái, kiếm gỗ này truyền lại cho cháu vậy, xem như quà gặp mặt. Sau này cháu hãy truyền nó lại cho chắt gái, truyền xuống đời đời. Nhớ là kiếm gỗ này còn người còn, kiếm gỗ mất cháu cũng phải sống thật tốt, tìm lại kiếm gỗ”.
“Vậy sao được chứ?”
Cố Thanh Hy miệng thì nói khó xử, nhưng tay lại không khách sáo nhận lấy.
Nàng quan sát kiếm gỗ, xác định nó giống hệt với núi Kiếm Hình trên la bàn.
Nhưng nàng nghiên cứu một lúc lâu cũng không tìm được kiếm gỗ có cơ quan gì, hoặc có huyền cơ gì.
Nó chỉ như một thanh kiếm gỗ bình thường, nếu nói có chỗ nào đặc biệt thì thanh kiếm gỗ này có chút lâu đời.
“Cháu à, kiếm gỗ có gì khác thường sao? Sao cháu cứ… cứ quan sát nó mãi thế?”
“Không phải gia gia đã nói đấy sao, kiếm gỗ này là vật gia truyền được truyền lại đời đời của ông, cháu nhất định phải quan sát thật kỹ, khắc sâu nó vào trong lòng. Hơn nữa, lúc sờ kiếm gỗ, cháu còn có thể cảm nhận được tiên tổ trân trọng kiếm gỗ này như thế nào”.
Nàng nói đến hai chữ tiên tổ, Hoa lão gia tử nghe mà dâng tràn nước mắt.
Ông ấy biết ngay cháu gái mà ông ấy nhận là một đứa trẻ vô cùng hiếu thảo.
Chỉ mới vừa nhận ông ấy là gia gia thôi, nàng đã lập tức nhận luôn tổ tiên của ông ấy.
“Gia gia, ông nói kiếm gỗ này là tiên tổ truyền lại, vậy kiếm gỗ này là tiên tổ tự khắc sao?”
“Chuyện này… lão tổ tông không nói, ta cũng không rõ lắm”.
“Tiên tổ xem trọng kiếm gỗ này như vậy, nhất định có sự tích của nó phải không?”
“Chuyện này… lão tổ tông cũng chưa từng nhắc tới, ta cũng không rõ lắm”.
Khóe miệng Cố Thanh Hy khẽ giật giật, lại hỏi lần nữa.
“Thanh kiếm này trông như một ngọn núi, chắc nó khắc theo một ngọn núi nào đó nhỉ?”
“Chuyện này… lão tổ tông cũng không nhắc tới, ta cũng không rõ lắm”.
Trời ạ…
Hỏi gì cũng không biết.
Có phải ông lão này cố ý đùa cợt nàng không?
“Gia gia, ngoài để lại thanh kiếm gỗ này, lão tổ tông còn để lại cái gì nữa không? Hoặc là truyền thuyết gì đó về thanh kiếm gỗ này không?”
Hoa lão gia tử thở dài, có chút buồn bã: “Gia gia ta đi sớm, cha ta cũng đi sớm, trước lúc lâm chung, ngoại trừ để lại kiếm gỗ, dặn bọn ta đời đời phải dùng tính mạng bảo vệ thì không để lại gì khác nữa”.
Cố Thanh Hy chỉ muốn lôi cha và gia gia ông ấy từ quan tài ra.
Chuyện quan trọng như vậy, sao có thể chưa nói xong đã trút hơi thở cuối cùng.
“À… đúng rồi, hình như cha ta để lại một câu nói”.
Cố Thanh Hy thấp thỏm.
“Câu nói gì?”
“Lúc đó ta còn quá nhỏ, không nhớ rõ”.
Cố Thanh Hy muốn đánh ông ta một trận thật đau.
Hoa lão gia tử nghe mà tim sắp tan chảy, càng lúc càng thích Cố Thanh Hy.
“Ngoan, đúng là một đứa trẻ ngoan. Trong lòng gia gia, cháu cũng quan trọng như chắt gái, kiếm gỗ này truyền lại cho cháu vậy, xem như quà gặp mặt. Sau này cháu hãy truyền nó lại cho chắt gái, truyền xuống đời đời. Nhớ là kiếm gỗ này còn người còn, kiếm gỗ mất cháu cũng phải sống thật tốt, tìm lại kiếm gỗ”.
“Vậy sao được chứ?”
Cố Thanh Hy miệng thì nói khó xử, nhưng tay lại không khách sáo nhận lấy.
Nàng quan sát kiếm gỗ, xác định nó giống hệt với núi Kiếm Hình trên la bàn.
Nhưng nàng nghiên cứu một lúc lâu cũng không tìm được kiếm gỗ có cơ quan gì, hoặc có huyền cơ gì.
Nó chỉ như một thanh kiếm gỗ bình thường, nếu nói có chỗ nào đặc biệt thì thanh kiếm gỗ này có chút lâu đời.
“Cháu à, kiếm gỗ có gì khác thường sao? Sao cháu cứ… cứ quan sát nó mãi thế?”
“Không phải gia gia đã nói đấy sao, kiếm gỗ này là vật gia truyền được truyền lại đời đời của ông, cháu nhất định phải quan sát thật kỹ, khắc sâu nó vào trong lòng. Hơn nữa, lúc sờ kiếm gỗ, cháu còn có thể cảm nhận được tiên tổ trân trọng kiếm gỗ này như thế nào”.
Nàng nói đến hai chữ tiên tổ, Hoa lão gia tử nghe mà dâng tràn nước mắt.
Ông ấy biết ngay cháu gái mà ông ấy nhận là một đứa trẻ vô cùng hiếu thảo.
Chỉ mới vừa nhận ông ấy là gia gia thôi, nàng đã lập tức nhận luôn tổ tiên của ông ấy.
“Gia gia, ông nói kiếm gỗ này là tiên tổ truyền lại, vậy kiếm gỗ này là tiên tổ tự khắc sao?”
“Chuyện này… lão tổ tông không nói, ta cũng không rõ lắm”.
“Tiên tổ xem trọng kiếm gỗ này như vậy, nhất định có sự tích của nó phải không?”
“Chuyện này… lão tổ tông cũng chưa từng nhắc tới, ta cũng không rõ lắm”.
Khóe miệng Cố Thanh Hy khẽ giật giật, lại hỏi lần nữa.
“Thanh kiếm này trông như một ngọn núi, chắc nó khắc theo một ngọn núi nào đó nhỉ?”
“Chuyện này… lão tổ tông cũng không nhắc tới, ta cũng không rõ lắm”.
Trời ạ…
Hỏi gì cũng không biết.
Có phải ông lão này cố ý đùa cợt nàng không?
“Gia gia, ngoài để lại thanh kiếm gỗ này, lão tổ tông còn để lại cái gì nữa không? Hoặc là truyền thuyết gì đó về thanh kiếm gỗ này không?”
Hoa lão gia tử thở dài, có chút buồn bã: “Gia gia ta đi sớm, cha ta cũng đi sớm, trước lúc lâm chung, ngoại trừ để lại kiếm gỗ, dặn bọn ta đời đời phải dùng tính mạng bảo vệ thì không để lại gì khác nữa”.
Cố Thanh Hy chỉ muốn lôi cha và gia gia ông ấy từ quan tài ra.
Chuyện quan trọng như vậy, sao có thể chưa nói xong đã trút hơi thở cuối cùng.
“À… đúng rồi, hình như cha ta để lại một câu nói”.
Cố Thanh Hy thấp thỏm.
“Câu nói gì?”
“Lúc đó ta còn quá nhỏ, không nhớ rõ”.
Cố Thanh Hy muốn đánh ông ta một trận thật đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.