Chương 899
Thiên Quân
25/11/2022
Chương 899
Còn hắn ta thì không phải là nam nhân hay sao?
“Ngươi có thể tìm một nữ đại phu đến đây, đường đường Ma tộc chẳng lẽ ngay cả một nữ đại phu cũng không có sao?”
“Đúng vậy, sao ta lại quên đi chứ. Người đâu, mau tìm nữ đại phu đến đây”.
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Suýt chút nữa đã ngất đi lần nữa.
“Vậy ngươi đã băng bó toàn bộ vết thương cho ta sao?”
“Đúng vậy, ta đã băng bó lâu rồi, nhưng sao băng vải này lại không nới ra được? Có phải lúc băng bó ta đã buộc quá chặt khiến cho nó bị siết lại hay không?”
Cố Thanh Hy khép miệng lại.
Nói chuyện với một kẻ ngốc như thế này nàng thật sự sợ mình cũng sẽ ngốc theo hắn ta.
Cảm giác như có thứ gì đó đang phát ra tiếng răng rắc trên người mình, Cố Thanh Hy vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Nàng không cúi đầu xuống thì đã không sao, vừa cúi đầu xuống thì khuôn mặt của nàng đã tái nhợt, sợ đến mức không nói nên lời.
Những bông hoa mạn đà la đang không ngừng bò lên người nàng như thể chúng có chân, rồi từng bông hoa ấy lại biến thành những chiếc răng nanh cắn chặt lên lớp băng vải quấn trên người nàng.
“Tư Mạc Phi, ngươi đang làm gì vậy?”, Cố Thanh Hy kêu lên.
Ma chủ trưng ra vẻ mặt vô tội nói: “Có quá nhiều nút thắt, ta nhất thời không mở ra được nên để cho hoa nhi hỗ trợ”.
Cố Thanh Hy cảm thấy đầu óc ông ông, nàng nhớ lại những bông hoa mạn đà la vô cùng xinh đẹp này đã từng há cái miệng lớn nuốt chửng một người lớn còn sống chỉ trong một lần.
Trong số những bông hoa “mỏng manh” ấy còn có những bàn tay xương nhưng đã bị những bông hoa mạn đà la ăn sạch giống như ăn đậu hũ.
Nàng lại nổi da gà.
Ngay cả xương khô mà chúng còn có thể ăn sạch như ăn đậu hũ thì huống chi nàng là một người còn sống sờ sờ ra đó, lỡ như không cẩn thận bị chúng ăn sạch sẽ thì sao?
“Ngươi mau khiến bọn chúng ngậm miệng lại đi”.
“Hả…?”, Ma chủ bối rối hỏi: “Tỷ không hài lòng vì bọn chúng quá chậm sao? Có vẻ như chúng khá chậm thật, vậy để ta tự làm”.
Hắn búng tay, mấy trăm bông hoa mạn đà la trong phút chốc liền biến mất, cũng không biết chúng đã biến đi đâu.
Thay vào đó lại có một đám lửa phun ra.
Trái tim của Cố Thanh Hy lại đập thình thịch vì sợ hãi.
“Tư Mạc Phi, sao ngươi châm lửa thiêu ta, ta… đau chết mất”.
Con mợ nó…
Con chó con này có phải đang cố tình giỡn mặt với nàng hay không?
Nàng cúi đầu thì thấy băng vải trên người đều đã bị cháy, nhưng da thịt của nàng cũng bị bỏng.
Còn hắn ta thì không phải là nam nhân hay sao?
“Ngươi có thể tìm một nữ đại phu đến đây, đường đường Ma tộc chẳng lẽ ngay cả một nữ đại phu cũng không có sao?”
“Đúng vậy, sao ta lại quên đi chứ. Người đâu, mau tìm nữ đại phu đến đây”.
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Suýt chút nữa đã ngất đi lần nữa.
“Vậy ngươi đã băng bó toàn bộ vết thương cho ta sao?”
“Đúng vậy, ta đã băng bó lâu rồi, nhưng sao băng vải này lại không nới ra được? Có phải lúc băng bó ta đã buộc quá chặt khiến cho nó bị siết lại hay không?”
Cố Thanh Hy khép miệng lại.
Nói chuyện với một kẻ ngốc như thế này nàng thật sự sợ mình cũng sẽ ngốc theo hắn ta.
Cảm giác như có thứ gì đó đang phát ra tiếng răng rắc trên người mình, Cố Thanh Hy vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Nàng không cúi đầu xuống thì đã không sao, vừa cúi đầu xuống thì khuôn mặt của nàng đã tái nhợt, sợ đến mức không nói nên lời.
Những bông hoa mạn đà la đang không ngừng bò lên người nàng như thể chúng có chân, rồi từng bông hoa ấy lại biến thành những chiếc răng nanh cắn chặt lên lớp băng vải quấn trên người nàng.
“Tư Mạc Phi, ngươi đang làm gì vậy?”, Cố Thanh Hy kêu lên.
Ma chủ trưng ra vẻ mặt vô tội nói: “Có quá nhiều nút thắt, ta nhất thời không mở ra được nên để cho hoa nhi hỗ trợ”.
Cố Thanh Hy cảm thấy đầu óc ông ông, nàng nhớ lại những bông hoa mạn đà la vô cùng xinh đẹp này đã từng há cái miệng lớn nuốt chửng một người lớn còn sống chỉ trong một lần.
Trong số những bông hoa “mỏng manh” ấy còn có những bàn tay xương nhưng đã bị những bông hoa mạn đà la ăn sạch giống như ăn đậu hũ.
Nàng lại nổi da gà.
Ngay cả xương khô mà chúng còn có thể ăn sạch như ăn đậu hũ thì huống chi nàng là một người còn sống sờ sờ ra đó, lỡ như không cẩn thận bị chúng ăn sạch sẽ thì sao?
“Ngươi mau khiến bọn chúng ngậm miệng lại đi”.
“Hả…?”, Ma chủ bối rối hỏi: “Tỷ không hài lòng vì bọn chúng quá chậm sao? Có vẻ như chúng khá chậm thật, vậy để ta tự làm”.
Hắn búng tay, mấy trăm bông hoa mạn đà la trong phút chốc liền biến mất, cũng không biết chúng đã biến đi đâu.
Thay vào đó lại có một đám lửa phun ra.
Trái tim của Cố Thanh Hy lại đập thình thịch vì sợ hãi.
“Tư Mạc Phi, sao ngươi châm lửa thiêu ta, ta… đau chết mất”.
Con mợ nó…
Con chó con này có phải đang cố tình giỡn mặt với nàng hay không?
Nàng cúi đầu thì thấy băng vải trên người đều đã bị cháy, nhưng da thịt của nàng cũng bị bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.